Chương 20

Edit: Ngân Nhi

Lúc Cố Tư Ức đấu với người đầu tiên

thì

mọi thứ đều ổn, niềm hưng phấn

đã

tạm thời lấn át được

sự

mệt mỏi và khó chịu.

Đến khi



đấu với người thứ hai

thì

cảm giác

không

khỏe trong người bắt đầu xuấthiện, cũng vì thế mà để mất

một

điểm.

Đối phương nhận thấy Cố Tư Ức

đang

yếu

đi

nên cũng tăng thêm sức lực mà đánh.

Trịnh Bồi Bồi

đi

lên đầu hàng nhìn Cố Tư Ức đứng

trên

sân, toát mồ hôi hột thay chocô.

Cố Tư Ức liều mạng

một

phen, vung vợt đánh

thật

mạnh, đối phương

không

đỡ được.

Nhân lúc bên kia

đang

nhặt cầu, Trịnh Bồi Bồi liền chạy đến bên cạnh Cố Tư Ức,

nóithầm: “Cậu đau bụng đúng

không? Thua

thì

thôi, dù gì cũng thắng được

một

hiệp rồi,không

chơi nữa cũng có sao.”

Cố Tư Ức thở gấp

nói: “không

hề gì, còn

một

điểm nữa là phân thắng bại rồi,

đã

thi đấu

thì

phải hết mình chứ.”

“Cầu tới rồi, cậu tránh ra

đi.” Cố Tư Ức đẩy Trịnh Bồi Bồi ra rồi chạy lên

trên.

Quả cầu lông bay tới sắp rơi xuống đất, Cố Tư Ức bổ nhào ngã xuống để đỡ, đối phương

không

đánh lại được.

Sắc mặt Hạ Chi Tuyển trầm hẳn xuống,

đang

định bước vào sân

thì

Cố Tư Ức

đãnhanh chóng đứng dậy, mỉm cười tự tin

nói

với người đối diện: “Tôi thắng rồi.”

Hạ Chi Tuyển: “…”

Các



gái

lớp 6 vui sướиɠ hoan hô, tiếng chuông tan học cũng vang lên ngay lúc này.

Kết quả cuối cùng là Cố Tư Ức của lớp 6

đã

mạnh mẽ phản công, thắng được lớp 8, niềm vui bất ngờ này khiến cho các



gái

lớp 6 cực kì hưng phấn.

Cố Tư Ức bình tĩnh quay trở lại khán đài, Trịnh Bồi Bồi

đi

tới, thấy sắc mặt



tái nhợtthì

lo lắng hỏi: “Cậu khỏe

không?”

“Mình

không

sao.”

“Cố Tư Ức.” Đằng sau truyền đến

một

giọng

nói

lạnh lùng.

Cố Tư Ức quay đầu lại, thấy Hạ Chi Tuyển ném áo khoác đồng phục cho

cô,

nói: “Mặc vào.”

“Ơ…Em

không

lạnh…”

“Mặc vào.” Cậu cao giọng lên, thái độ

không

cho



cãi lại.

Cố Tư Ức

không

hiểu nổi, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc vào.

Trịnh Bồi Bồi đứng bên cạnh mở to mắt: “Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy bắt ép người khác mặc áo của mình đấy.”

Lục Gia Diệp chạy đến, hai mắt sáng như sao nhìn Cố Tư Ức: “Em

gái

à, vừa rồi trông em ngầu lắm đấy.”

Tô Hàn cũng giơ ngón cái lên: “Được đấy chị Ức, chơi môn nào cũng giỏi.”

“Cũng bình thường thôi…” Cố Tư Ức khiêm tốn cười

nói.

Tan học, mọi người lại túm năm tụm ba

đi

ăn cơm, Cố Tư Ức

nói

với Trịnh Bồi Bồi: “Mình muốn về phòng ngủ, cậu mua cơm cho mình được

không?”

“không

thành vấn đề.” Trịnh Bồi Bồi sảng khoái đồng ý, vỗ vai



nói: “Hôm nay cậu là người lập công của lớp, mình

sẽ

mua cho cậu thêm

một

cái đùi gà.”

Cố Tư Ức

một

mình trở về phòng ngủ, cơ thể có dấu hiệu hạ đường huyết,



ngồi xuống ghế rồi nằm gục xuống bàn nghỉ ngơi.

Lúc thi đấu

thì

chỉ thấy hừng hực khí thế, đến khi ra về

thì

mới thấy mình

đã

quá tốn sức, mệt rã rời.

Nghỉ

một

lát, Cố Tư Ức lại vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Khi cởϊ qυầи áo ra



mới phát

hiện

là đằng sau qυầи ɭóŧ có dính vết máu, vội vàng nhìn lại cái váy ngoài, quả nhiên cũng có máu…

May là váy sẫm màu nên

không

nhìn

rõ, kể cả vết to cũng khó nhìn ra.

Cố Tư Ức bỗng giật mình, nghĩ đến việc Hạ Chi Tuyển vứt áo khoác cho mình mặc.

không

lẽ là vì…Cậu ấy

đã

nhìn thấy…Nên mới…

Áo khoác của cậu ấy rất to, có thể che hết phần mông

cô.

Cố Tư Ức nhớ lại, mặt đỏ bừng cả lên.

Mình sơ ý quá,

không

để ý gì cả, lại để

một

người con trai trông thấy,

đã

thế người ta còn giấu diếm hộ mình nữa.

Lam Hiểu Thu ăn cơm xong, lúc về phòng còn mang cho Cố Tư Ức

một

cốc trà sữa nóng.

Cố Tư Ức ngồi trước bàn học, lấy gối chèn lên bụng, ngồi làm đề cho quên

đi, đột nhiên có

một

cốc trà sữa đặt xuống bàn làm



giật mình, Lam Hiểu Thu

nói: “Cậu

đãlàm rạng danh cho con

gái

lớp mình, người làm lớp trưởng tôi đây mời cậu đấy.”

“Vậy đến lúc tổ chức đại hội thể thao

thì

không

biết lớp trưởng phải mời mình bao nhiêu cốc trà sữa cho đủ đây.” Cố Tư Ức trêu ghẹo, cầm cốc trà sữa hút

một

ngụm.

Lam Hiểu Thu ngồi về chỗ của mình,

một

lúc sau lại

đi

tới chỗ Cố Tư Ức, đưa cho

cômột

tờ giấy,

nói: “Cậu có thể hỏi Hạ Chi Tuyển giúp mình xem bài này làm thế nào được

không? Chỉ cần bảo cậu ấy viết gợi ý cách giải là được.”

“Cậu tự

đi

hỏi cũng được mà.”

“Cậu ngồi gần cậu ấy nên dễ hơn.”

“Ừ.” Cố Tư Ức nhận lấy tờ giấy, là

một

bài số học, nhìn riêng từng chữ

thì



hiểu, nhưng khi ghép thành tổ hợp

thì



không

hiểu lắm, nhịn

không

được phải hỏi: “Lớp trưởng đại nhân, cái đề này nằm ngoài chương trình học phải

không? Sao mình đọc mà

không

hiểu gì hết?”

“Đây là đề thi Olympic.”

“…Bái phục.” Bạn Cố học kém lập tức quỳ lạy đại thần.



thì

chỉ dám nghĩ đến kì thi giữa kì thôi, còn người ta

thì

đã

chiến đấu cho cuộc thi Olympic rồi.



Tiết học buổi chiều, Cố Tư Ức vì

không

thoải mái nên tư thế ngồi có phần lười nhác,không

hiên ngang như

một

cây bạch dương giống ngày thường.

Trong giờ học, Trịnh Bồi Bồi ngồi bên cạnh cười

nói: “Cậu

không

học hành liều mạng như mọi khi nữa, mình cũng thấy thoải mái hơn nhiều.”

“Trông cậu hả hê quá đấy.” Cố Tư Ức gục xuống bàn lầm bầm.

“Tiết thể dục sáng nay cậu làm thế nào mà mạnh mẽ như chiến sĩ thế? Chẳng nhìn ramột

chút khác thường nào cả.”

“Cứ giả vờ là mình rất thoải mái thôi, còn sau đó…Cậu hiểu mà.”

“Ha ha…” Trịnh Bồi Bồi bật cười.

“đi

vệ sinh

không?”

“không

đi

không

đi.”

Cố Tư Ức thấy khát nước, cầm cốc lên

thì

thấy chẳng còn giọt nước nào.

Bình nước

thì

ở cuối lối

đi

bên cạnh chỗ Lục Gia Diệp, Cố Tư Ức liền quay sang nhìn Hạ Chi Tuyển.

Cậu

đang

yên lặng ngồi đọc sách, Lục Gia Diệp ngồi cùng bàn

thì

đang

cười đùa với Tô Hàn.

Cố Tư Ức lấy điện thoại trong ngăn bàn ra, mở wechat nhắn tin cho Hạ Chi Tuyển: “Lấy cho em cốc nước được

không?”

Nhắn xong lại liếc trộm Hạ Chi Tuyển, thấy cậu vẫn còn

đang

đọc sách.

“Có được

không

hả?”

“Nàyyyy!!!”

Phát liền ba tin nhắn xong

thì

người bên kia mới có phản ứng, lấy di động ra xem.

X: “không

phải vẫn khỏe lắm à?”

X: “Đến lấy cốc nước cũng

không

làm nổi?”

Cố Tư Ức bĩu môi, nhắn lại: “Em

không

muốn làm gì cả, giúp em

đi

mà…anh

nhẫn tâm nhìn em chết khát hay sao?”

X: “Chết khát

thì

thôi.”

Ý cũng như tên: “[Rơi lệ] [Rơi lệ]”

Đành chịu vậy, lão Hạ

không

phải là người mà



có thể tự do sai khiến.

Cố Tư Ức đặt di động xuống, ngồi thẳng người dậy, cầm cốc nước lên,

đang

định đứng dậy tự

đi

lấy nước

thì

cái cốc

đã

bị người ta giật mất.

Hạ Chi Tuyển tay cầm cốc để lại cho



một

bóng lưng kiêu ngạo, cậu

đi

ra chỗ bình nước lấy nước rồi quay lại đặt cái cốc lên bàn

cô.

“Cảm ơn

anh

nhé.” Cố Tư Ức mỉm cười với cậu.

Sắc mặt cậu

không

chút thay đổi, lạnh lùng ngồi lại chỗ của mình.

“…” Cậu ấy

không

được vui à? Sao vậy nhỉ?

Cố Tư Ức lấy tờ giấy kia ra,

nói

với Hạ Chi Tuyển: “Học thần, em có

một

bài toán muốn nhờ

anh

giúp.”

Hạ Chi Tuyển

không

có phản ứng gì.

“Giúp em thêm tí nữa

đi

mà, sang đây xem chút thôi ~” Cố Tư Ức nịnh.

Hạ Chi Tuyển đứng dậy, lười biếng

đi

tới ngồi vào chỗ của Trịnh Bồi Bồi, dịu dàng hỏi: “Bài gì?”

Cố Tư Ức cười hì hì, ghé sát vào nhìn cậu, hỏi: “Có phải tâm trạng

anh

đang

khôngđược tốt

không?”

Gương mặt tươi cười cùng hàng lông mi chớp

nhẹ

phóng đại ngay trước mắt khiến cho Hạ Chi Tuyển

không

kịp chuẩn bị tâm lý, tim đập loạn nhịp, cậu lui về sau

một

chút, mặt lạnh

nói: “Có muốn hỏi bài nữa

không

đây?”

Cố Tư Ức nắm hai tay lại thành nắm đấm, đặt lên bàn rồi chống cằm lên, nghiêng đầunói: “Nhưng mà em thấy

anh

không

được vui, nên em quan tâm đến chuyện gì

đãkhiến

anh

bực bội hơn.”

“anh

vui hay buồn quan trọng đến vậy cơ à?” Hạ Chi Tuyển nhìn



hỏi.

“Tất nhiên là quan trọng rồi, cực kì quan trọng luôn.” Cố Tư Ức

nói

chắc chắn, ánh mắtkhông

chút tránh né nhìn thẳng vào mắt cậu, như

đang

muốn chứng minh

sự

chân thành của mình.

“…” Hạ Chi Tuyển chịu thua, quay đầu nhìn

đi

chỗ khác.

Ánh mắt cậu nhìn vào

không

trung, hờ hững hỏi: “Em muốn hỏi bài gì?”

Cố Tư Ức đưa tờ giấy qua: “Bài này,

anh

chỉ cần viết các bước giải lên đó là được.”

Hạ Chi Tuyển liếc

cô, hỏi: “Em muốn thi Olympic Toán à?”

“không

phải em, là lớp trưởng Lam Hiểu Thu đó, bạn ý nhờ em hỏi giúp

anh

bài này.”

“anh

không

biết làm.” Hạ Chi Tuyển

nói.

Cố Tư Ức kinh ngạc: “anh

là học thần mà cũng có bài

không

biết làm sao?”

“Ừ.” Hạ Chi Tuyển thản nhiên đáp, “Trừ em ra

thì

những bài của người khác hỏi

anhđều

không

biết làm.”

nói

xong cậu rời khỏi chỗ của Trịnh Bồi Bồi, quay về vị trí của mình.

Cố Tư Ức phải mất khoảng năm giây mới hiểu được ý của Hạ Chi Tuyển.

…nói

cách khác

thì…Chỉ có



mới được hỏi bài cậu ấy thôi, còn người khác hỏi

thì

cậu ấy

sẽ

coi như

không

biết?

Cố Tư Ức quay sang nhìn Hạ Chi Tuyển, nét mặt nghiêng của cậu có phần lạnh nhạt xen lẫn kiêu ngạo, chính là kiểu

không

muốn quan tâm đến bất kì ai.

Cố Tư Ức giơ tay lên sờ mặt mình, cảm thấy vừa buồn bực lại vừa vui mừng.



đây là gặp vận cứt chó gì mà lại được người ta đối xử khác biệt như vậy chứ?

Trịnh Bồi Bồi

đi

vệ sinh quay về, thấy Cố Tư Ức

đang

ngẩn ngơ cười khúc khích

thìchọc vào đầu



một

cái: “Cậu

đang

mơ mộng cái gì đấy?!”

“Cậu tránh ra.” Cố Tư Ức đập

một

phát vào tay



bạn, miệng vẫn

không

ngừng cười được.

“Chậc, cười đến nhộn nhạo cả người thế này, tám phần là

đang

nghĩ đến con trai rồi.”

Cố Tư Ức trong lòng lúng túng, ngoài mặt

thì

vẫn tỏ ra bình tĩnh: “nói

linh tinh.”

“Hai



em, tối ra ngoài ăn cơm nhé?” Lục Gia Diệp ở bên kia mời mọc, “Nhà

anh

Lục đây mới mở nhà hàng,

không

xa trường lắm đâu, có muốn

đi

đánh giá tài nghệ của đầu bếp

không?”

“Được đấy.” Trịnh Bồi Bồi sảng khoái đồng ý, “Mặc dù có cậu ở đó

thì

hơi sát phong cảnh, nhưng nể tình cậu chủ mời

thì

tôi nhịn

một

tí cũng được.”

“Trời đất, cậu ăn của tôi rồi còn muốn hưởng lợi thế đấy à?”

“Lêu lêu ~” Trịnh Bồi Bồi làm mặt quỷ với cậu ta.

“Em

gái

à, em cũng

đi

cùng nhé?” Lục Gia Diệp hỏi Cố Tư Ức.

Cố Tư Ức lắc đầu: “Mình

không

đi

đâu, hôm nay mình hơi mệt, tan học mình muốn về phòng nghỉ ngơi luôn.”

“Thôi được, vậy bọn này

đi

ăn trước xem thế nào, nếu được

thì

lần sau lại rủ em

đinhé.”

“Được.” Cố Tư Ức cười đáp.

- -

Cố Tư Ức cùng Hướng Lê và Trương Hân Dịch ăn xong bữa tối ở nhà ăn rồi quay về phòng ngủ luôn.



ngồi

trên

giường, dựa lưng vào tường, quấn chăn xung quanh cho thoải mái, sau đó bắt đầu đọc sách làm đề.

Trước đây Cố Tư Ức

không

chăm học đến vậy, đến lớp ngồi nghe giảng

thì

còn có thể miễn cưỡng làm được, chứ tan học mà còn bắt



đặt việc học lên hàng đầu là hoàn toàn

không

thể.cô

có tố chất thể thao rất tốt, môn gì cũng chơi được và chơi rất hăng say, nào có tâm trí mà học với hành chứ.

Nhưng mà, sau khi lên cấp ba,



mới quyết tâm thay đổi thái độ học tập của mình.

Môi trường mới, bạn bè mới, thầy



mới, tất cả đều khác biệt, khiến cho người ta cũng cảm thấy nhiệt huyết hơn.

Trịnh Bồi Bồi lúc này

đang

đi

ăn với bọn Lục Gia Diệp, Từ Lâm và Lam Hiểu Thu đến thư viện học, trong phòng lúc này chỉ có mình Cố Tư Ức.

Khi



đang

tập trung tinh thần để học

thì

có người gõ cửa phòng.

“Ai đấy? Cửa

không

khóa đâu.”

Cửa được đẩy

nhẹ

ra, có hai



bạn

đi

vào rồi nhìn xung quanh.

“Các cậu tìm ai?” Cố Tư Ức ngồi giường

trên

hỏi, hai người kia lập tức ngẩng đầu nhìn.

“Cố Tư Ức, bọn mình học lớp 8, là lớp hôm nay thi đánh cầu lông với lớp cậu ý.”

“Mình biết rồi, có chuyện gì

không?”

“Tối nay lớp bọn mình rủ nhau

đi

hát, muốn mời cậu

đi

cùng.”

“Cảm ơn các cậu nhé, mình hơi mệt nên

không

đi

được.”

“Là Lục Minh lớp bọn mình muốn mời cậu, cậu

không

đi

thật

à?”

“không

đi, mình mệt lắm.” Cố Tư Ức

không

biết Lục Minh là ai, cũng

không

có hứng thú hỏi thêm, dứt khoát từ chối.

Hai



gái

thấy Cố Tư Ức kiên quyết như vậy, lại thấy



đúng là

không

có vẻ gì là hào hứng nên đành thôi.

Sau khi bọn họ rời

đi, Cố Tư Ức lại tiếp tục ngồi làm đề.

Lúc gặp bài khó, theo bản năng



lại cầm di động bấm số của Hạ Chi Tuyển.

Tút tút hai tiếng

thì

điện thoại được kết nối, Cố Tư Ức nghe thấy đầu bên kia

nói

“Alo”thì

mới chợt nhớ ra, có thể bây giờ cậu ấy vẫn

đang

ăn cơm với đám Lục Gia Diệp, quấy rầy cậu ấy lúc này có ổn

không

nhỉ?

“không

có gì, chỉ là em có

một

vấn đề muốn hỏi

anh

thôi, mà nếu

anh

đang

ở bên ngoài

thì

không

tiện lắm, để mai lên lớp rồi em hỏi sau.”

“Em hỏi

đi,

anh

đang

ở phòng ngủ.”

đi

ăn cơm mà về sớm vậy sao…

Cố Tư Ức nhận được

sự

đồng ý

thì

cũng

không

khách khí nữa, mau chóng đọc đề cho Hạ Chi Tuyển.

Hạ Chi Tuyển ngồi trước bàn học, cầm bút viết xuống những bước quan trọng.

Chờ Cố Tư Ức đọc xong đề

thì

cậu cũng nghĩ xong rồi.

“anh

làm xong

thì

chụp ảnh lại gửi em nhé?”

“không

cần, bây giờ

anh

sẽ

nói

các bước giải cho em.”

“…”

Còn gì tàn nhẫn hơn nữa

không!



thì

nghĩ mãi chẳng ra, còn cậu ấy

thì

không

cần thời gian để suy nghĩ luôn.

Hạ Chi Tuyển

nói

một

lần cách giải cho Cố Tư Ức,



bật loa để điện thoại sang

mộtbên, vừa nghe vừa viết ra giấy.

Giải quyết xong bài tập,



vui vẻ gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là như thế, sao emkhông

nghĩ ra nhỉ!”

“Còn gì nữa

không?”

“Tạm thời

không

có.”

Cố Tư Ức

đang

định cúp máy

thì

Hạ Chi Tuyển lại

nói: “anh

cũng

đang

làm bài, bọn mình cùng nhau học, cứ mở điện thoại thế

đi.”

“…” Còn có kiểu này nữa à? Mở điện thoại cùng nhau học?

“Lúc nào em

không

hiểu

thì

có thể hỏi

anh

ngay.”

“Được học thần tình nguyện dạy học, đám học sinh kém chúng em xin được cảm tạ.”

Trong loa truyền đến tiếng cười của Hạ Chi Tuyển: “Nhớ đeo tai nghe vào đấy, đừng để ảnh hưởng đến người khác.”

Lúc này bạn cùng phòng

đang

ở bên ngoài hết, chỉ có

một

mình



nên tương đối tự do, nên Cố Tư Ức vẫn để loa ngoài điện thoại như cũ.

Lúc Từ Lâm và Lam Hiểu Thu

đi

vào phòng

thì

cũng đúng lúc Cố Tư Ức

đang

hỏi bài Hạ Chi Tuyển, loa điện thoại truyền ra

một

giọng nam hơi khàn rất dễ nghe, so với giọng

nói

thường ngày nghe thấy

trên

lớp

thì

quyến rũ hơn nhiều.

Hai



gái

ngẩn người, nhưng sau đó lại yên lặng trở về chỗ của mình.

Cố Tư Ức thấy bạn cùng phòng về

thì

vội tắt loa ngoài điện thoại

đi, kẹp vào

một

bên vai rồi tiếp tục thảo luận với đầu bên kia.

Cuối cùng



nói: “Bạn cùng phòng về rồi, tối nay em cũng học được kha khá, cảm ơnanh

nhé.”

Cố Tư Ức cúp máy, Lam Hiểu Thu

đi

tới hỏi: “Vừa rồi cậu

nói

chuyện với Hạ Chi Tuyển đấy à?”

“Ừ đúng rồi.”

Lam Hiểu Thu lại hỏi: “Vậy cậu

đã

hỏi hộ mình cái bài kia chưa?”

“…”

Cố Tư Ức có phần lúng túng, ngại

không

dám kể lại chuyện Hạ Chi Tuyển

đã

lạnh lùng từ chối

không

làm cho



ấy nghe.

Nhất là mới vừa rồi cậu ấy còn giảng liền mấy bài cho



nữa chứ, lớp trưởng đại nhân cũng nghe thấy rồi.

Cố Tư Ức bối rối vài giây rồi mới

nói: “Mình hỏi rồi, cậu ấy bảo ngày mai

sẽ

đưa đáp án.”

Lam Hiểu Thu mỉm cười với

cô: “Cảm ơn nhé.”

“…” Trời ạ, đây là lần đầu tiên



thấy Lam Hiểu Thu cười đấy.



còn tưởng là mọi vui buồn của lớp trưởng đều chỉ dành cho mỗi việc học thôi chứ.

thì

ra



ấy cũng biết cười.

- -

Hôm sau, Cố Tư Ức đành phải mặt dày đưa tờ giấy đó cho Hạ Chi Tuyển

một

lần nữa, thế mà thái độ cậu ấy vẫn rất hờ hững.

Tranh thủ lúc Lục Gia Diệp chưa đến lớp,



liền ngồi vào ghế của Lục Gia Diệp luôn, bám dính lấy Hạ Chi Tuyển

không

tha,

nhẹ

nhàng kéo tay áo cậu, giọng mềm nhũnnói: “Giúp em

đi

mà, em cũng rất tò mò

không

biết bài này làm như thế nào,

anh

xem hộ em nha, có được

không?”

Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt liếc

cô: “Em

đang

làm nũng

anh

đấy à?”

“…” Cố Tư Ức nghẹn họng, máu trong người xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, từ phần cổ trở lên đỏ bừng hết cả, lan sang cả hai tai.

không

đợi



thoát ra khỏi trạng thái quẫn bách này, Hạ Chi Tuyển

đã

hỏi tiếp: “Em nghĩ em làm vậy

sẽ

có tác dụng sao?”

“không,

không

phải mà, em

không

có…” Cố Tư Ức đỏ mặt giải thích, nhưng lại

khôngthể

nói

ra hai từ làm nũng ấy.

Ở nhà



còn chưa bao giờ làm nũng với bố mẹ, vậy mà sao…lại cùng với

một

người con trai…

Hạ Chi Tuyển nhìn

cô, khẽ cười thành tiếng, cúi đầu viết các bước giải.

Cố Tư Ức ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn.

Cậu gần như

không

cần nghĩ mà viết, làm xong

thì

đưa luôn cho

cô, cúi đầu cười

nói: “Em cũng thông minh đấy, biết là làm nũng rất có tác dụng với

anh.”

- --

Editor: Eo ơi hờn cả thế giới, mệt với

anh

Hạ cực kì luôn

) Tung thính

mộtcách



ràng cmnl ạ

)