Chương 3

Một ngày mất mặt rốt cuộc cũng trôi qua.

Buổi tối, tôi đi dạy thêm.

Lúc trên đường về đi qua hẻm nhỏ, tôi bị người ta chặn lại.

Người tới không nói hai lời đã tát tôi một cái: "Tiện nhân!"

Tôi còn chưa phản ứng kịp đã bị đánh nghiêng cả mặt, cả người cũng đần ra.

Trên mặt nóng rát đau đớn.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn, là Hạ Thanh Thanh.

Hoa khôi tiểu thư nhà có tiền, trong nhà mở một công ty giải trí, thích Tần Từ.

Từ sau khi biết tôi là thanh mai của Tần Từ, cô ta liền bắt đầu nhìn tôi không vừa mắt, có điều bình thường gặp được cũng chỉ nói hai câu ám chỉ khinh thường tôi mà thôi, trước nay chưa từng động thủ.

Tôi lạnh giọng: "Thần kinh à?"

Hạ Thanh Thanh tràn đầy lửa giận: "Cô mới thần kinh, cô không biết xấu hổ sao! Sao cô có thể... có thể công khai..."

"Công khai thảo luận 16 cm?" Tôi híp mắt, "Làm sao? Con số này làm nhục hắn à?"

"Cô... cô."

Hạ Thanh Thanh không nghĩ tới tôi lại có thể bình tĩnh tới như thế, khuôn mặt xinh đẹp nghẹn tới mức đỏ bừng.

Một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Cô biết rõ nhà tôi làm gì đúng không? Bố tôi vốn muốn nhận anh ấy, chuyện này tai tiếng lớn như vậy sẽ có ảnh hưởng tới anh ấy thế nào, cô có biết không?"

Vốn là muốn vả cô ta một cái trả thù.

Nhưng khi nghe thấy câu "Bố tôi vốn muốn nhận anh ấy", tôi lại đè tay lại.

Cuối cùng vẫn không đánh ra.

Hít sâu một hơi:

"Tôi đã xin lỗi hắn rồi, tôi cũng không biết micro trong phòng phát thanh không có đóng."

"Huống hồ, cô có tư cách gì tới dạy dỗ tôi? Cô là cái gì của Tần Từ?"

"Tôi, tôi là... Tần Từ?"

Hạ Thanh Thanh kinh ngạc nhìn ra phía sau tôi.

Tôi theo tầm mắt cô ta quay đầu nhìn lại.

Tần Từ đang đứng cách đó không xa.

Hắn mặc áo hoodie đen đơn giản phối với quần thể thao, trên tay cầm kịch bản dán đầy giấy note đủ màu sắc.

Biểu tình của hắn ở trong bóng đêm trầm tới mức có thể tích ra nước.

Giây tiếp theo, chân dài bước qua chỗ chúng tôi, đứng bên cạnh tôi, nắm cổ tay tôi lên.

Thanh âm từ tính không có bất cứ cảm xúc gì:

"Đánh trả đi."

Tần Từ mặt không đổi sắc lấy Coca ướp lạnh dí lên má tôi.

"Lạnh, cậu làm cái gì thế!"

"Tại sao bị đánh mà không né?"

"Tớ là chưa phản ứng kịp thôi!"

Tôi cầm Coca, nhỏ giọng suýt xoa vài tiếng, thầm nghĩ người thì gầy gầy nhỏ con mà đánh đau thế không biết.

"Đúng là họa thủy... vừa tan làm hả?"

"Ừ."

Tôi nhìn kịch bản đủ mọi màu sắc của hắn, "Nhiều lời kịch như vậy sao?"

"Ừ." Tần Từ cười một tiếng, "Là nam chính mà."

Tôi sửng sốt.

Hắn không nói lời nào, chân dài duỗi lên trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn trời.

Góc nghiêng đúng 45 độ.

Cằm tuyết ưu việt gần trong gang tấc, tên chó Tần Từ này đúng thật là có chút tư sắc làm người ta say mê.

Nói không chừng, sau này thật sự có thê nổi tiếng thì sao.

Tôi đang chuẩn bị nói ra mấy câu an ủi hắn, lại nghe thấy Tần Từ hỏi: "Lời lịch của tôi sẽ ngày càng nhiều, đúng không?"

"Đương nhiên rồi."

Đột nhiên Tần Từ lại hỏi: "Ban nãy vì sao cậu không đánh trả?"

Thời gian lại kéo về nửa tiếng trước.

Hẻm nhỏ, đèn đường mờ nhạt.

Hạ Thanh Thanh không dám tin nhìn Tần Từ: "Anh bảo cô ta đánh em? Tần Từ, anh có biết anh đang nói cái gì không?"

Tần Từ căn bản là không nhìn Hạ Thanh Thanh lấy một cái.

Tầm mắt hắn vẫn luôn dừng trên mặt tôi, muốn lặp lại: "Giang Sanh, đánh..."

"Được rồi."

Giọng nói tôi lấn át hắn.

Tôi kéo hắn đi ra khỏi con hẻm.

Tần Từ bị tôi kéo đi, không mấy tình nguyện lắm.

"Không nghe cô ta nói gì sao? Bố cô ta là ông chủ công ty giải trí đó, cậu phải để lại một đường lui để sau này sống tốt hơn chứ."

"Cậu nghĩ cho tôi như vậy..." Tần Từ nghiêng đầu nhìn tôi, "Thích tôi à? A...!"

Tôi hung hăng dán Coca ướp lạnh vào sau cổ hắn.

"Đừng có tưởng bở!"

Chúng tôi đuổi kịp thời gian giới nghiêm của KTX, bị dì quản lý nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng thuận lợi về phòng.

Bạn cùng phòng đều ai bận việc nấy, không một ai phát giác ra sự khác biệt của tôi.

Tôi vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương...

Má trái đỏ là vì bị đánh.

Mà má phải đỏ là vì...

Đúng thế, tôi thích Tần Từ.

Hơn nữa... thích đã rất lâu rồi.