Chương 2

Tần Từ và tôi là thanh mai trúc mã, sống cách nhau chỉ một con phố.

Từ khi còn nhỏ, Tần Từ đã mơ ước được trở thành một ngôi sao lớn.

Khi chúng tôi 5 tuổi, trong một bữa cơm của hai gia đình.

Bố tôi hỏi: "Sau này Giang Sanh muốn làm gì nào?"

Tôi ngây ngô nói: "Con muốn trở thành nhà khoa học."

Bố của Tần Từ hỏi hắn: "Vậy Tần Từ thì sao?"

Tần Từ cũng non nớt trả lời: "Con muốn trở thành ngôi sao lớn."

Tối hôm đó, tiếng bố Tần đánh hắn kéo dài tới tận nửa đêm.

Không có lý do nào khác, bởi vì mẹ Tần Từ cũng là diễn viên.

Khi kết hôn với bố Tần, bà ấy cũng đã nghĩ tới việc từ bỏ ước mơ của mình.

Nhưng cuộc sống hằng ngày trôi qua quá nhạt nhẽo không chút thú vị, thế là chỉ với lời mời của một nam diễn viên quần chúng hiện giờ đã có chút danh tiếng, bà đã dễ dàng bỏ cả gia đình để đi theo hắn ta.

Tần Từ ba tuổi đã không có mẹ, bố Tần 30 tuổi đã không còn vợ.

Trong trí nhớ của hắn, lần cãi nhau lớn nhất của hắn và bố chính là khi hắn lên lớp 10.

Nghỉ hè, có một đoàn làm phim tới thành phố B quay cảnh thực.

Vừa lúc là một bộ thanh xuân vườn trường, Tần Từ dựa vào vẻ ngoài đẹp trai đã dễ dàng thông qua vai diễn viên quần chúng có đất diễn nhiều nhất.

Vốn dĩ Tần Từ là trộm đi quay, không có bị bố hắn phát hiện.

Cho tới một ngày, đoàn làm phim muốn quay cảnh đêm.

Tần Từ vì có ngoại hình đẹp cho nên đạo diễn đã ưu ái cho hắn thêm vài cảnh quay.

Bố Tần lo lắng hắn xảy ra chuyện, nửa đêm đi ra ngoài tìm người, không nghĩ tới lại tìm được hắn ở đoàn làm phim.

Hai người không ai lên tiếng về tới nhà.

Bố Tần lúc đó đã túm lấy dây lưng đánh hắn, nửa đêm rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng cãi nhau của họ:

"Con là con của bố chứ không phải vợ bố, pháp luật quy định con vẫn có nghĩa vụ phải phụng dưỡng bố, bố sợ cái gì chứ!"

"Mày im miệng cho ông!"

Một lúc sau đó, tiếng mắng chửi dần biến thành tiếng khóc nghẹn của bố Tần.

Tần Từ trầm mặc, nhìn người bố đang rơi nước mắt ở trước mặt mình, hắn rốt cuộc cũng không đi quay nữa, cũng không có nói ra nguyện vọng muốn thi vào trường nghệ thuật cho ông nghe.

Hắn thành thật ngoan ngoãn thi được vào đại học.

Là đại học A với tôi, cùng là ngành tài chính.

Tôi cho rằng, Tần Từ đã từ bỏ chuyện đi đóng phim rồi, ai biết được hắn vừa mới vào đại học đã bắt đầu vào đoàn làm phim.

Cho tới trước đó không lâu.

Có người quay lén được sườn mặt Tần Từ đang đứng ở phim trường đọc kịch bản.

Dòng cap là: A a a vừa mới hỏi qua, đây chỉ là vai quần chúng đi làm thêm thôi đó, cậu ta vừa mới vào đại học, quả nhiên là sinh viên bây giờ tuổi trẻ tài cao ghê gớm.

Diện mạo của hắn vốn đã xuất sắc, đường cong sườn mặt lại tuấn tú ưu việt, vóc dáng còn cao.

Rất nhanh, video này nổi tiếng rồi.

Tần Từ cũng theo đó mà nổi.

Nổi tới mức lửa cũng lan tới chỗ của bố hắn.

Thế là phí sinh hoạt hàng tháng của Tần Từ bị cắt đứt.

Hắn thường phải đi làm thêm bán thời gian để kiếm tiền sinh hoạt, nhưng sang tới năm hai, hắn có nhiều lớp cần phải học hơn nên cũng có rất ít thời gian để đi làm thêm.

Cách đâu không lâu, hắn vô tình làm hỏng mất điện thoại trong lúc đang đóng phim, điều này làm cuộc sống vốn không giàu sang gì của hắn ngày càng trở nên nghèo túng.

Thế cho nên, mặc dù nghe thấy tôi vũ nhục hắn như vậy, nhưng sau khi nghe thấy tôi mời hắn ăn thịt, hắn vẫn nhịn.

Hậu quả là bị đuổi gϊếŧ tận hai con phố.

Lúc tới lớp, tôi và Tần Từ cùng tới trễ.

Trong phòng học, thời điểm chúng tôi xuất hiện cùng một lúc, trong lớp đột nhiên tuôn ra một tràng tiếng cười vang.

Ngay cả giáo viên cũng đẩy đẩy mắt kính, nói: "Ồ... em chính là người có thành tích toán học rất tốt, Giang Sanh đúng không?"