Ngày đó sau khi Tần Từ rời đi, mẹ tôi tới hỏi thăm tôi.
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ thuận theo tự nhiên.
Thật ra, nói không còn yêu là giả, nhưng rốt cuộc vẫn là nhiều năm không gặp như vậy, mọi người cũng nhiều thêm vài tuổi rồi.
Tóm lại không có chút xúc động một hai phải có được như hồi đại học nữa.
Mẹ tôi nhỏ giọng: "Con với Tiểu Thẩm đi ăn cơm, không phải Tiểu Thẩm đã đăng lên vòng bạn bè sao?"
Tôi hỏi: "Thì sao ạ?"
Mẹ tôi cười gian: "Bố con thuận tay gửi cho Tần Từ, sau đó giả vờ gửi nhầm. Lúc ấy Tần Từ liền nóng nảy, hỏi chúng ta chừng nào thì con về."
Tôi: "... Bố con đúng là thích làm mấy việc này nhỉ."
"Ai nha," Mẹ tôi vỗ vai tôi, "Còn không phải đều là vì đám trẻ các con sao, lăn lộn nhau như vậy, mẹ nhìn mà còn gấp hộ."
Tôi lập tức đẩy bà ra khỏi phòng, lại lên giường nằm.
Khương Khương nhắn tin tới: [Hệ tài chính họp lớp, có tới không?]
Đúng là nên đi.
Rốt cuộc thì tôi mới về nước, mà trước kia có không ít bạn học đã làm việc được 4 năm ở trong ngành này.
Bạn cũ gặp mặt, thuận tiện tìm hiểu về tình hình trong nước chút...
Còn không đợi tôi suy tính xong, Khương Khương đã nhắn tiếp: [Tin tức sốt dẻo, Tần Từ cũng tới.]
OK.
Thị trường trong nước ra sao thì có thể chậm rãi tìm hiểu sau cũng được.
Dưới nhãn dán cười xấu xa của Khương Khương, tôi bình tĩnh gõ chữ: [Đi.]
Ngày họp lớp hôm đó, mọi người đặt phòng bao ở KTV gần trường.
Lúc tôi tới, Tần Từ còn chưa tới, ngược lại lại gặp Hạ Thanh Thanh.
Cô ta vừa mới tốt nghiệp cũng từng nghĩ muốn vào giới giải trí, nhưng khổ nỗi dù bố cô ta có lợi hại đến mấy cũng không có cách nào làm cô ta nổi lên được.
Nhưng thật ra cô ta lại bắt đầu chuyển sang tự truyền thông, lên phát sóng trực tiếp mấy lần, mấy năm nay đều đang cố gắng tự kiếm tiền.
Gặp lại tôi, cô ta cuối cùng cũng không còn giống như một con ngỗng lớn chỉ biết vỗ cánh phành phạch nữa, còn khách khách khí khí chào hỏi:
"Đã lâu không gặp."
Tôi hơi gật đầu.
Vốn nói buổi tối còn ăn cơm nên buổi chiều không uống rượu.
Nhưng người ngày càng nhiều, khó tránh được bị ép rượu.
Hạ Thanh Thanh uống lên hai ly, lại ngồi tới bên cạnh tôi.
"Tần Từ thật sự không thích tôi mà..."
Tôi cũng uống một ly: "Biết mà."
Hạ Thanh Thanh trừng tôi: "Sao cô biết?"
Tôi: "Bởi vì Tần Từ thích tôi."
Hạ Thanh Thanh nghẹn lại.
Cô ta mãnh liệt rót một ly rượu đầy.
Lại bắt đầu tâm sự: "Trước kia tôi thực sự ghét cô, ghét cô học giỏi, ghét trong mắt cô vẫn luôn coi tôi là đứa ngốc... sau mới phát hiện, con người luôn phải không ngừng nỗ lực. Năm thứ nhất tôi gia nhập giới giải trí, bị người ta hố rất thảm, tiền cứ liên tục tiêu đi đâu không biết, ngày nào cũng phải đấu trí đấu dũng với đám người đó, cho dù là nhân viên công tác tôi cũng phải đề phòng, để đỡ bị người ta hại..."
Tôi kịp thời đẩy mạnh tiêu thụ: "Cần cố vấn tài sản thì tìm tôi nhé."
Hạ Thanh Thanh khϊếp sợ: "Tôi đang tâm sự với cô đó, thế mà cô lại nói chuyện tiền bạc với tôi."
Tôi không chút khách khí: "Hai chúng ta không phải quan hệ có thể ngồi tâm sự."
Hạ Thanh Thanh có chút mất mát: "OK... tôi nợ cô một câu xin lỗi."
Tôi trầm mặc uống một ly, lại rót cho cô ta một ly.
Ở cửa đột nhiên ồn ào, mơ hồ nghe được vài tiếng "đại minh tinh".
Người tới mặc một thân đen kín đáo, mang khẩu trang và mũ ngư dân, bọc tới kín mít.
Quả nhiên là Tần Từ.
Hắn cười cười với bạn cùng phòng hồi đại học, lấy nắm đấm đấm vai nhau làm xong một hồi chào hỏi tiếp đón, mặt không đôi sắp ngồi xuống bên cạnh tôi.
Người biết chúng tôi đều không hề thấy ngạc nhiên, thật ra lại có không ít bạn học không mấy thân quen đều đang sôi nổi nhìn về phía này.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, vừa uống rượu xong nên cảm giác say lại dâng lên.
Tôi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tần Từ.
Tần Từ cởi mũ và khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo hoàn mỹ.
Hắn bị tôi nhìn tới mất tự nhiên, lầu bầu: "Nhìn gì?"
Tôi có chút say, đáp rất nhanh, lải nhải: "Nhìn đại minh tinh nha. Vé vào cửa sự kiện đắt như vậy, mấy vạn tệ một vé, nhìn anh nhiều một chút khéo có thể kiếm được một vạn thì sao..."
Tần Từ nhìn ra được tôi sai sai, liền giúp tôi gọi một ly nước hoa quả, nhịn không được cười: "Tính toán như vậy, vậy ngày nào cũng để em xem, xem tới khi đạt mục tiêu thì thôi."
"Đạt mục tiêu..." Tôi dẩu miệng, "Anh phải mãi nổi như vậy, vậy mỗi năm em sẽ tính giá trị thương mại cho anh, đợi tới khi đạt được mục tiêu thì không nhìn nữa."
"Vậy sau đó muốn nhìn ai?"
"Nhìn người bạo hồng tiếp theo đi."
Tần Từ bị tôi làm cho giận tới bật cười, bẹo má tôi.
Hạ Thanh Thanh: "Đừng có sến sẩm như vậy được không..."
Tôi quay đầu: "Cô nói gì cơ, ngỗng lớn?"
Sắc mặt Hạ Thanh Thanh cứng đờ: "Này!"
Khương Khương cắn đường đến điên rồi, lấy điện thoại ra mở ghi chú không biết gõ cái gì.
Nước trái cây đã tới, có bạn học yêu cần Tần Từ lên hát.
Tần Từ vỗ vỗ vai tôi: "Hát cho em nghe nhé."
Không hề ngoài ý muốn, Tần Từ chọn [Quật cường].
Nhưng không nghĩ tới, anh hát xong [Quật cường] lại chọn [Nhân sinh như mộng].
Đó là năm đầu tiên sau khi tôi ra nước ngoài, đã đăng bài hát này trong vòng bạn bè.
Tần Từ hát xong, lại ngồi lại bên người tôi: "Hay không?"
Tôi lau nước mắt: "Hay, có... cảm giác lâng lâng."
Ánh đèn xẹt qua mặt tôi, lúc này hắn mới phát hiện hốc mắt tôi đỏ lên.
Hắn nhíu mày, "Khóc cái gì?"
"Cồn, khóc anh cũng quản được à."
"Anh không quản ai sẽ quản?"
"Vậy anh cũng không quản thật nhiều năm rồi."
Tần Từ bị tôi làm nghẹn, "Cuối cùng vẫn là muốn quản."
Tôi trừng hắn: "Nhỡ đâu không quản được mãi thì sao?"
"Không có nhỡ, sẽ quản em tới chết thì thôi."
Tôi bị anh chọc cười: "Cũng không cần..."
Không khí hòa hoãn xuống, Tần Từ lặng lẽ nắm lấy ngón tay tôi.
Mười ngón đan xen.
Chạng vạng, chúng tôi ra khỏi KTV, còn chưa có buông nhau ra, không có dò hỏi, không có ngăn cách.
Không có ai đề cập tới, không ai nói gì, ở trong lòng tự hiểu rõ lẫn nhau.
Chúng tôi đi ở cuối cùng, nghe bạn học đi trước cảm khái về thời gian, thanh xuân, vội vàng đi mà không trở lại.
Chậm rãi từ câu: "Thanh xuân của chúng ta..."
Biến thành: "Nhân sinh chính là..."
Thanh xuân là gì chứ?
Là bài hát của Ngũ Nguyệt Thiên, từ [Quật cường] đến [Nhân sinh như mộng], tương lai có lẽ lại là [Như yên].
Vậy...
Nhân sinh là gì?
Tôi nhìn về phía sườn mặt của Tần Từ.
Trước mắt xem ra, cuộc đời tôi, có lẽ là... có một người cùng sánh bước, trải qua gió tuyết bão mưa.
Tới một lúc nào đó, nhất định sẽ gặp lại nhau.
(Phiên ngoại)
Sau đó, có một lần Thẩm Tụng từng tới nhà tôi ăn cơm.
Tần Từ liền không chút do dự cũng theo tới.
Hắn đối với người đàn ông luôn khiến mình phải ăn khổ này tràn ngập tò mò.
Ai ngờ, Thẩm Tụng vừa thấy Tần Từ, hai mắt liền sáng rực lên: "Anh Tần, đây là danh thϊếp của em, sau này anh diễn phim nào nhớ mời em hát ost phim nhé, nhớ rõ người em trai này nhá..."
Tần Từ liếc nhìn danh thiếu, kiêu ngạo hừ một tiếng, biểu thị cho việc hắn đã nhớ.
Cũng là ngày đó, tôi và Tần Tự bị chụp được.
Khi đoàn đội của nữ minh tinh nào đó muốn xào cp, Tần Từ đã nói mình có bạn gái rồi.
Vài năm sau đó, anh rốt cuộc vẫn luôn dựa vào cái lý do này để từ chối việc xào cp.
Nhưng các fan đều nói: [Không tin, trừ phi cho em xem.]
Vì thế, đám blogger lần đầu tiên thể nghiệm đãi ngộ được chính minh tinh nhắn tin cho tin tức.
Tần Từ gửi tới hai bức ảnh chụp tôi với hắn, [Xem đi]
Bởi vì Tần Từ quá nổi, thân phận của tôi cũng bị lôi ra ánh sáng.
Thanh mai trúc mã, cấp ba học cùng nhau, lên đại học còn từng cùng đi bán đồ ăn vặt, tất cả đều bị đào ra.
Đáng nhắc tới chính là, chuyện ở phòng phát thanh cũng không hề may mắn bị lôi lên:
Fans: [Chị dâu, công thức này chuẩn không ạ?]
Tôi: [Ha ha...]
Tháng 5 năm đó, chúng tôi cùng đi xem buổi biểu diễn của Ngũ Nguyệt Thiên.
Ông ấy đã 48 tuổi, nghĩ vậy, bàn tay nắm vé Ngũ Nguyệt Thiên của tôi lại càng khẩn trương hơn.
Trong buổi biểu diễn, có người nhận ra chúng tôi.
Tần Từ không chút keo kiệt để bọn họ chụp ảnh chung, cũng có fans nhỏ giọng chúc phúc, "Phải hạnh phúc nha."
Tôi: "Nhất định."
Buổi biểu diễn bắt đầu.
Vũ mỵ hoa lệ, tiếng người ồn ào.
Tôi cũng hát theo toàn bộ bài hát.
Tương ngộ có lúc, rồi sẽ có lúc từ biệt.
Nhưng tương lai lộng lẫy như vậy, đáng giá để chúng ta thử một lần.
(END)