Không đúng.
Bầu không khí rất không đúng.
Tần Từ đi từ sân thể dục ra, mơ hồ cảm nhận được ở trên đường có rất nhiều ánh mắt kỳ quái đang nhìn mình.
Hắn liếc mắt nhanh qua người mình một lượt.
Không có gì lạ hết.
Bạn tốt đi từ phía sau đuổi kịp tới, cầm điện thoại cười lớn vỗ vỗ bả vai Tần Từ: "Người anh em, cậu bị người ta đo đạc luôn rồi này."
Tần Từ nghi hoặc, cầm lấy điện thoại.
30 giây sau, mặt hắn hết đỏ lại tím.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, thanh âm vang vọng khắp đại học A.
"Giang Sanh!"
Đột nhiên tôi rùng mình một cái.
Lấy cặp sách lên che trước mặt, cảnh giác hỏi: "Cậu có nghe thấy có người gọi tên tớ không?"
Bạn cùng phòng cười tới mức đau cả bụng: "Cậu đây là có tật giật mình đúng không?"
Tôi thừa nhận, đúng là có tật thật.
Hồi sáng đi tới phòng phát thanh để trực ban, sau khi phát thanh xong, tôi ngồi ở đó đọc sách.
Thế mà lại đọc tới một công thức tính toán đen tối nào đó.
Là một người nhiệt tình ham học hỏi, tôi nhanh chóng chia sẻ cho Khương Khương cùng trực ban với tôi.
Nhớ tới cô ấy là hội trưởng fan club của Tần Từ.
Thế là chúng tôi cứ thế bàn luận công thức toán học này... khi áp lên người hắn.
Ai ngờ được, micro trong phòng lại chưa đóng.
Tiếng cười đen tối "hí hí hí" của chúng tôi truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Có bạn học còn nhiệt tình ghi lại toàn bộ quá trình, sau đó đăng lên diễn đàn trường.
Tức khắc, đoạn ghi âm đó nhanh chóng nổi như cồn trên diễn đàn.
Vì thế, Tần Từ lại nổi rồi.
Cùng nhau nổi còn có cả tôi nữa.
Vốn dĩ tưởng là có thể trốn về KTX giả chết, thế nhưng không may là hôm nay còn có tiết.
Tôi đi từ trong KTX ra, mắt đeo kính râm, một đường đi tới lớp còn dùng cặp sách che trước mặt, chỉ sợ bị Tần Từ...
"Giang Sanh!"
Cả người tôi cứng đờ như tượng, "Tớ không gặp ảo giác đâu nhỉ?"
Bạn tốt trìu mến nhìn tôi: "Không có đâu."
Giây tiếp theo, tôi hạ cặp sách xuống.
Thấy Tần Từ đang nổi giận đùng đùng, lấy tốc độc 200 m/s đi nhanh tới trước mặt tôi.
Ai không chạy là đồ ngu!
Tôi co cẳng chạy biến.
Tần Từ cũng nhấc chân đuổi theo.
Tôi vừa chạy vừa không thể hiểu được, "Sao cậu lại nhận ra tớ!"
Tần Từ rất tốt tính đáp lại: "Cậu quá lùn! Tưởng che mặt là người ta không nhận ra à!"
"Hu hu!" Tôi hối hận quá.
Tôi đương nhiên chạy không lại Tần Từ.
Hắn xách cổ áo tôi lên giống hệt như xách gà con, lôi tới trước mặt mình.
"Cậu không tính giải thích chút sao?"
"Giải thích cái gì... tính... không chuẩn à?"
Sắc mặt Tần Từ cứng đờ, mặt đỏ bừng lên, tức giận: "Giang Sanh..."
"Tớ xin lỗi!" Tôi lập tức cúi đầu nhận sai, "Một bữa lẩu, một bữa thịt nướng!"
Sau khi nói xong, Tần Từ đột nhiên lại bình tĩnh đến lạ.
Bàn tay đang nắm lấy cổ áo tôi buông ra, hắn đưa tay ra hiệu: "Hai bữa lẩu, một bữa thịt nướng."
Tôi nhanh chóng chỉnh lại cổ áo cua mình, cảm thấy thịt đau dữ dội.
Nhưng vì mình làm sai trước, cho nên tôi vẫn đồng ý.
Tôi biết, Tần Từ rất thích điều kiện này.
Rốt cuộc thì, hắn đã không ăn thịt cá gần hai tháng nay rồi.