Chương 2: Thoáng qua

Hạ Minh Thâm ngồi bên hồ chậm rãi uống trà sữa, hưởng thụ làn gió mát trong khoảng thời gian dài không gặp.

Chương Vũ ngồi cùng anh chốc lát liền không yên ổn, Chương Tĩnh tối nay có hẹn cùng với học trưởng khóa trên của cô. Làm một người anh, Chương Vũ không hề muốn vắng mặt trong mọi sự kiện trọng đại của em gái mình, liền bí mật đi điều tra nhân phẩm của em rể tương lai.

Hạ Minh Thâm vẫy tay tạm biệt bạn tốt, đem trà sữa uống hết ném vào thùng rác nhỏ ven hồ. Ngay khi đèn đường bật sáng, những chiếc kèn xung phong dưới hòn đá ngắm cảnh đã hòa tấu dàn nhạc, tiếng sáo rộn ràng vui tươi. Khi trời nhá nhem tối, những cặp vịt trời sẽ xuất hiện dưới tán dương liễu ven hồ.

Những năm gần đây, sự phát triển của khu phố đại học trong thành phố đều tập trung ở khu vực phía tây, càng đi về phía bắc, tiếng ồn ào càng xa, nửa đêm sẽ lộ ra sự im lặng kỳ quái, vì vậy rất ít người tham gia.

Ngược lại, các khách sạn ở Quận Bắc đơn giản và rẻ hơn nhiều.

Đúng vậy, là một nhân vật huyền thoại chết đi sống lại, Hạ Minh Thâm hiện tại vẫn là một kẻ bần cùng.

Các nhân viên thế giới ngầm đã nghiêm túc chuyển tất cả tài sản của Hạ Minh Thâm trước khi vụ tai nạn xảy ra vào tài khoản đã mở. Nhưng ngay cả khi thanh thép đã được mang ra khỏi ngân hàng, vẫn không còn lại bao nhiêu sau khi đóng học phí. Cậu đã định tranh thủ kỳ nghỉ trước đại học để tiết kiệm thêm một ít tiền, để sau này không phải lo lắng, nhưng kết quả là anh nhắm mắt đưa chân, kỳ nghỉ kết thúc, hôm sau là khai giảng. .

Hạ Minh Thâm trở lại khách sạn ở tạm thời , cầm điện thoại di động mới nghiên cứu tin tức nhà cho thuê đến tận khuya. Cậu trọng sinh quá muộn và lỡ đơn xin sống trong khuôn viên trường của học kỳ đầu tiên, nên trước tiên cậu phải thuê một căn nhà nhỏ.

Cậu nghĩ, nếu có thể, cậu nên đến căn hộ cho thuê của trường trung học và xem người thuê mới đã vứt hết đồ cũ của mình chưa, nếu không, hãy nói chuyện với người thuê xem liệu cậu có thể lấy lại được không.

Hạ Mạt Nhiên nghĩ đến đêm khuya, vô tình cầm điện thoại ngủ quên.

Bên cạnh khách sạn là một căn phòng lò hơi ồn ào 24/24, Hạ Mính Phong cảm thấy mình gần như nhắm mắt lại vì tiếng ồn của lò hơi đang cháy, vài phút sau, anh bị ánh sáng chói mắt đánh thức.

Chiếc ô tô tư nhân phóng nhanh qua với đèn chiếu sáng cao, nhưng Hạ Minh Thâm không thể ngủ tiếp nữa - một lớp mồ hôi lạnh chảy ra từ lưng, cả người cậu dường như đã được rửa sạch trong nước, bụng cậu không ngừng quặng đau để tuyên bố sức sống chính mình.

Vào ngày đầu tiên của học kỳ mới, Hạ Minh Thâm đã ngã xuống.

Cậu đang nằm trong phòng cứu thương truyền nước, nghe hiệu trưởng phát biểu trong lễ khai giảng để thời giam trôi qua.

Khi y tá đến thay bình truyền dịch, thuận miệng hỏi: “Em làm gì vậy, ăn đồ ăn không tốt ảnh hưởng đến dạ dày ?”.

Sau khi cúp nước một bình, hết đau, Hạ Minh Thâm đầy máu sống lại, dư vị nói: "Trà sữa có bỏ thêm đá vụn."

Y tá thở dài "Ồ": "Có biết mình bị đau dạ dày không?"

Hạ Mạt: "Em biết."

"Vậy còn cố tình uống đồ lạnh!"

"Đã lâu không có uống, em đã quên."

Hạ Minh Thâm biết tận dụng ngoại hình của mình nhìn trông trẻ hơn so với tuổi ban đầu, chẳng khác gì một học sinh trung học xinh đẹp. Cô Y tá không muốn nặng lời, vỗ vỗ trán anh: "Ăn nhẹ đi."

Bài diễn thuyết của thầy hiệu trưởng kết thúc, sau những tràng pháo tay nồng nhiệt, các thầy cô giáo ưu tú đã lên sân khấu phát biểu.

Cô y tá trở lại phòng tham vấn và trò chuyện với các đồng nghiệp của mình về vị giáo sư cũ mới được thuê và các sinh viên của ông ấy.

Vị Lương giáo sư này từ Khoa Vật lý có rất nhiều nghiên cứu về vật liệu nano và là nhân vật đi đầu trong các lĩnh vực liên quan, nhưng rõ ràng là các y tá và chị em không quan tâm đến điều này. Họ quan tâm nhiều hơn đến các sinh viên tiến sĩ đẹp trai đang thực hiện các dự án với người giám sát của họ.

Trường đại học C đã phát triển tốt trong những năm gần đây và có nguồn quỹ dồi dào. Một khu học xá mới được xây dựng ở phía tây của thị trấn đại học được tổ chức trong khuôn viên mới, chỉ cách nhau ba dãy nhà.

Khi không bận rộn việc học, nhiều học sinh trung học tìm đến quán ăn C với những món ăn phong phú hơn để ăn.

Đang lúc nếm mùi tươi mát của trường học, Hạ Minh Thâm đi muộn một bước, nhà ăn sinh viên đã đông đủ rồi.

Là một thành viên cũ của căng tin, cậu đã nhận được một bữa ăn của bệnh nhân bên cửa sổ với ít người xếp hàng nhất, lên án hành vi của căn tin các trường khác trong lòng.

Hai cậu bé ở bàn bên cạnh cũng bày tỏ tình cảnh tương tự.

"Ban này là những con sói đói đi ? Sao họ có thể ăn nhiều như vậy!" Một cậu bé có chút tàn nhang trên sống mũi nói.

“Ai biết được.” Cậu bé kia mập hơn một chút, trên cổ có huy hiệu khắc dòng chữ “Trường Báo chí và Tuyên truyền”, “Trường Trung học Trực thuộc hôm nay kết thúc sớm quá, tớ nhớ lễ khai giảng của năm đầu tiên của tớ ở trường trung học. Mãi đến sau mười hai giờ mới kết thúc, mà đều không có thức ăn trong nhà ăn của C. "

Thì ra là một tên đàn em, Hạ Minh Thâm vểnh tai lên.

"Nhân tiện, lớp ta không phải có một học sinh xin nghỉ, chính là đột nhiên đau dạ dày không tới được." Cậu học sinh có tàn nhang nói, " Cậu biết anh ta sao ? Tôi chưa nhìn thấy ."

Chàng trai mập nói "không có", rồi nói, "Bệnh dạ dày đến thật kịp lúc. Tôi cũng muốn ngồi điều hòa trong bệnh."

"Xin chào," Hạ Minh Thâm lấy điện thoại di động ra và cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, "Tôi là người vắng mặt ở Học viện Tân Xuyên, thêm WeChat đi."

Hai người ở bàn bên cạnh đã mất cảnh giác. Đặc biệt là cậu bé mập, vu khống người khác sau lưng, và bị bắt ngay tại chỗ, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hạ Minh Thâm và bữa ăn của bệnh nhân, cậu ấy càng xấu hổ hơn, lấy điện thoại di động ra và thêm bạn bè WeChat của Hạ Minh Thâm. .

Chàng trai có tàn nhang là Nguyễn Hàng, và chàng trai mập là Khang Soái. Sau khi tự giới thiệu, để xin lỗi, họ đã chủ động kết bạn với Hạ Minh Thâm, và mời anh tham gia hoạt động tuyển dụng của hội sinh viên của trường sau bữa trưa.

Hạ Minh Thâm vui vẻ đồng ý.

Địa điểm tuyển dụng của hội sinh viên được đặt ở quảng trường bên ngoài căng tin nhân viên, rộng và đủ để chứa hàng chục chiếc dù che lớn, giống như những cây nấm khổng lồ màu xanh.

Những giáo sư đã sống trong tháp ngà một thời gian dài sẽ đến quảng trường để chào người phụ trách mà họ biết sau khi dùng xong bữa trưa. Những người không dễ tiếp cận đi qua đám đông chạy như bay đến tòa nhà giảng dạy hoặc phòng thí nghiệm.

Hạ Minh Thâm cố gắng thoát khỏi một nhóm các cô gái huyên thuyên trong Khoa Văn học và Nghệ thuật, và thấy Khang Soái đang điền vào bản đăng ký từ Khoa Đời sống.

“Bố mẹ tôi đều là đầu bếp, bộ phận sinh hoạt là bộ phận gần đầu bếp nhất. Tất nhiên, tôi phải đến đó.” Khang Soái nói một cách tự hào.

Hạ Minh Thâm không có ý định nấu ăn hay kiểm tra vệ sinh của khu ký túc xá, kinh nghiệm mà anh thừa hưởng từ thời trung học cho cậu biết rằng sẽ rất thuận tiện khi tham gia hội sinh viên để trộn các tín chỉ, vì vậy cậu đã xin phiếu đăng ký từ bộ phận tuyên truyền cậu thích.

Sau khi điền các thông tin cơ bản, Hạ Minh Thâm tiện tay viết " Căn 2" ở địa chỉ, dừng một chút rồi lại xóa nó bằng một dấu gạch chéo.

Cậu hẹn bà cụ chủ nhà đến xem nhà vào buổi chiều. Mấy năm gần đây, giá nhà ở khu học xá tăng cao, nghe nói được một chút là A Piaoxia* rất lo lắng không biết “di sản” ít ỏi trong ví của mình có giữ được những chi phí sinh hoạt cơ bản sau khi trừ tiền đặt cọc hay không.

* Tớ cũng không hiểu nên để y nguyên dịch *

“Nhìn đi.” Thẩm Hàng quen thuộc, như đã phân loại Hạ Minh Thâm làm người của mình, khi bên hông đột nhiên xoay người dùng cùi quẹo anh.

Hạ Minh Thâm ngẩng đầu, mất cảnh giác liền nhìn thấy một người bạn học cũ kiếp trước.

Nhạc Khuynh tay trái cầm một ly đá kiểu Mỹ, tay phải nghe điện thoại, đi về phía hắn.

Hạ Minh Thâm không né tránh.

Cậu muốn thử xem, bảy năm sau có ai nhớ đến cậu không.

Nhưng mà, cho dù không ai nhớ tới hắn, nhất định Nhạc Khuynh phải nhớ.

——Họ là bạn cùng phòng trong ba năm, cùng làm việc, cùng uống rượu và cùng nhau bị phạt. Họ có một mối quan hệ tốt.

Nhưng mà, Nhạc Khuynh đi qua bên cạnh Hạ Minh Thâm, nhìn cậu không khác gì nhìn người xa lạ, nhanh chóng bay đi theo gió mùi cà phê.

Hạ Minh Thâm: "..."

Hạ Minh Thâm: "Ồ, được rồi."

Nhϊếp Hàng: "Có thấy không?"

“Chà, tài năng trẻ.” Hạ Minh Thâm bơ phờ nói.

“Không phải, ý tôi là cô gái trong bóng râm, cô ấy có xinh không?” Nhϊếp Hàng gật đầu với một cô gái có mái tóc dài và tự nhủ: “Tôi muốn đuổi theo cô ấy."

Hạ Minh Thâm vô cùng mất hứng, Thẩm Hàng nói gì bên tai như ong ong, nghe không ra lời.

Họ không như thế này trước đây.

Lúc trước Nhạc Khuynh ăn vụng, hôi hám, trên người toát ra khí chất khinh thường. Tuy rằng có vẻ như không dễ dàng lộn xộn, nhưng Hạ Minh Thâm cho rằng mình có thể coi là ngoại lệ.

Rốt cuộc không phải người khác có thể kéo Nhạc Khuynh ngủ trên chiếu vào mùa hè, cũng không phải người khác có thể lừa Nhạc Khuynh giúp cậu bài tập lý hóa mà cậu không giỏi.

Nhưng vừa rồi, bọn họ đi qua, Hạ Minh Thâm không dám đuổi kịp, vỗ vỗ vai cậu nói: "Hi, đã lâu không gặp."

Hạ Minh Thâm nhìn lại lần nữa, Nhạc Khuynh còn không có nhìn thấy bóng lưng của hắn.