Chương 1: Trọng sinh

Hiện tại mình đang tập trung ôn thi THPTQG nên không thể ra chương mỗi ngày nhưng mình sẽ cố gắng để hoàn thành nhanh nhất có thể <3

_____________________________________

----------------------------

Mặt trời lặn,Sau khi hàng loạt khách ra về, cửa hàng trà sữa bên trong mới yên tĩnh trở lại. Có vẻ như ông chủ của tiệm là một người rất thú vị, trên tay cầm cửa gỗ treo một chuỗi chuông nhỏ, được chiếu vàng bởi ánh mặt trời.

Nhân viên cửa hàng chớp lấy thời cơ, nấp sau quầy để xem phim, đang xem phim được một nửa thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, lại có vị khách mới đến.

Nhân viên cửa hàng vội vã cất điện thoại di động đi và đẩy danh sách đồ uống cho vị khách : " Anh muốn loại nào ?"

" Mạt hương trà sữa loại lớn"

Vị khách trên người khoác áo sơ mi trắng và quần bò, ước chừng khoảng mười tám muồi chín tuổi, không sai biệt lắm là đang ở độ tuổi mới vừa tốt nghiệp trung học, nhưng lại yên tĩnh trầm ổn hơn rất nhiều so với mấy nhóm tiểu tử ngoài kia gào thét vắt mũi chưa sạch.

Khóe mắt của cậu vươn lên, mí mắt hơi rủ xuống bị cận thị nhưng không nặng, chỉ đề nhìn vào thói quen của mọi người, ánh mắt có vẻ trống rỗng và nhẹ nhàng.

Những điều đẹp đẽ thì luôn khơi dậy sự quan tâm của mọi người, có lẽ là nhân viên cửa hàng nhìn chằm chằm quá lâu, vị khách nhận ra được, ngẩng đầu lên chớp mắt một cái, khẽ mỉm cười với nhân viên cửa hàng. Làn da trắng như tuyết, đôi mắt giống như một cái móc nhỏ, giống như những bóng ma trong cuốn tiểu thuyết quái vật hay kiểu quyến rũ và hấp dẫn vào lúc nửa đêm.

Nhân viên cửa hàng đỏ mặt quay sang làm trà sữa, im lặng không lên tiếng che đậy trái tim nhảy nhót trong lòng, tâm lý điên cuồng gào thét : " Thật đẹp trai!"

Vị khách đẹp trai chuyên tâm quan sát cẩn thận chính mình, xem xong rồi lại ngắm nhìn những hoa văn trên lòng bàn tay, xoa bóp ngón tay rồi lại sờ sờ lỗ tai. Rồi cậu lại giẫm lên cái bóng dưới chân cậu.

"Chà", một giọng nói vang lên, " Thật ngu ngốc"

Vị khách theo bản năng hướng đưa lưng về phía tiệm nhìn lại nhân viên, giọng nói vừa phát ra không nhỏ, mà nhân viên cửa hàng dường như không nghe thấy vẫn còn chút suy nghĩ có hay thêm đá nghiền vào trà sữa.

Vị khách thấp giọng nói : " Ngốc cái gì? Anh đến cái bòng còn không có ?"

Một trận mang theo sự tức giận thổi qua, thổi đến mức chiếc chuông nhỏ phát ra tiếng leng keng.

Nhân viên cửa hàng ở bên liền run lập cập, nghĩ rằng máy điều hòa gặp trục trặc, mà vị khách nhìn cô không rõ vì sao vô tội nở nụ cười, lần thứ hai làm nhân viên cửa hàng mặt cười đỏ.

Điều cô không thể nhìn thấy là bên cạnh vị khách, có một con quỷ tóc dài trông có vẻ tức giận giương nanh hét lớn " Cậu cố tình tìm việc đi!"

"Cảm ơn". Hạ Minh Thâm phớt lờ nó, lấy trà sữa, nghênh ngang rời đi, để lại quỷ tóc dài phía sau cậu.

Vụn đá được đánh tan dưới thời thiết nóng cuối tháng tám, Hạ Minh Thâm nâng cốc, uống một mặt thỏa mãn.

Con quỷ lập tức bị mài cho không còn tính khí, tội nghiệp mà xuất hiện : " Nó có ngon không?"

Hạ Minh Thâm gật đầu: "Thật ngon". Đem trà sữa đưa tới : "Anh có muốn thử một chút hay không?"

Quỷ tóc dài liền vén tóc mái, trên cổ lộ ra một chuỗi dây chuyền đầu lâu đeo quanh cổ. Ngực anh ta xăm lên một đóa hoa lý hồ tiếu, tóc tai nhuộm với đủ loại màu sắc, toàn bộ cửa hàng đêm là một tiểu vương tử.

Nhìn ly trà sữa thất vọng : " Tôi đã chết quá nhiều năm, uống không tới."

"Biết anh không thể uống, ngửi chút vị thôi là được bạch tuộc ca."

Bị gọi là " bạch tuộc ca" quỷ tóc dài tên là Chương Vũ, anh ta phiền muộn mà nằm nhoài bên ly trà sữa hít một hơi than thở : " Em gái ta cũng yêu thích uống cái đồ chơi này, bất quá là nữ sinh mà, nên có thể lý giải. Mà ngươi một đại nam nhân, một sống lại, không đi uống bia chức mừng một chút, trái lại uống loại này nha đầu mới yêu thích đồ vật ngọt ngào ?"

Hạ Minh Thâm cắn trân châu, mơ hồ nói : " Bạn cùng phòng cũ của tôi thích uống món này."

Chương Vũ tiện hỏi : " Phụ nữ ?"

" Là nam ", Hạ Minh Thâm sửa chữa, " Bạn cùng lớp trung học của tôi, hai chúng tôi thuê chung một ngôi nhà bên cạnh trường trung học, thuận tiện đi học."

Chương Vũ và anh đã quen biết nhau bốn năm. Trước đó, Hạ Minh Thâm đã làm quỷ hồn ba năm, mà bạch tuộc ca càng lâu, lâu đến hồi ức chuyện cũ cũng không còn ý nghĩa nào.

Rốt cuộc, thế giới thay đổi quá nhanh và những người không thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống sẽ sớm bị lãng quên. Chương Vũ trước đây chưa bao giờ từng hỏi quá khứ của Hạ Minh Thâm, nhưng lúc này lại không giống như xưa, vì thế anh ta liền hỏi : " Vậy bạn cùng lớp của cậu còn trong thành phố không ? Nếu họ thấy cậu, chắc phải ngạc nhiên đi."

Hạ Minh Thâm : " Anh ấy đang học đại học ở ngoài tỉnh, rất lâu không trở lại."

" Vào thời điểm ấy, vẫn là học sinh nghèo, lòng háo thắng lại thích đánh cược không có tiền để mời một bữa ăn cũng chỉ cược vào được cái này. Nhạc Khuynh thích uống trà sữa, mỗi lần đều muốn cái này, rảnh là lại uống, tôi cũng cùng uống thành thói quen."

Chương Vũ hết chuyện để nói : " Nhưng đã bảy năm trôi qua, mọi người có thể đã thành công rồi nổi tiếng, mà cậu vẫn chỉ là một học sinh nghèo."

Hạ Minh Thâm lườm hắn một cái, vừa vặn đi tới trước mặt hai nữ sinh, thấy cậu trừng mắt với không khí, cảm thấy quỷ dị, dán vào góc tường chạy ra như gặp quỷ.

Chương Vũ cười to.

Bọn họ đi đại học thành trên đường phố, chính trực khai giảng quý, những sinh viên năm nhất báo cáo vào ban ngày đã ra khỏi ban đêm, vòng quanh đại học rồi dần quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh. Gặp gỡ mấy gã ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, không cần vài câu có thể thân thiết với nhau, hồ bằng dẫn bạn thỉnh thoảng đi từ đầu đường cuối ngõ bộc phát ra.

Bảy năm trước, nếu như không có tai nạn, Hạ Minh Thâm cũng nên là một thành viên trong số bọn họ.

Cũng sẽ không bao giờ có một học sinh không may mắn hơn cậu - kết quả kỳ thi đại học vừa có, kỳ nghỉ tốt đẹp vừa bắt đầu. Một tài xế lái xe mệt mỏi liền để này đó vui sướиɠ toàn bộ cách cậu đi xa.

Cha mẹ Hạ Minh Thâm mất sớm, tang lễ chỉ có một đám bạn học tham gia bỏ phí. Đại gia khóc qua một hồi, hai tháng sau vẫn là đường ai nấy đi dần dần cũng chỉ đến thời điểm thanh minh tảo mộ đàng hoàng mà đến cũng chỉ có gương mặt quen.

Từ trong miệng quỷ Hạ Minh Thâm biết được, linh hồn đều tồn tại không được bao lâu, thường thường không tới ba ngày sẽ tự động tiêu tan. Vì thế chính mình cố không bi thương, trước đi lần lượt từng người bạn nói tạm biệt, cũng không quản người ta có nghe hay không nhìn thấy, chính mình nói liên miên rất nhiều, sau đó liền an tầm mà vùi ở chỗ của mình và Nhạc Khuynh trong phòng trọ, chờ một ngày vô thức mà biến mất ở trên thế giới này.

Nhưng mà vẫn chưa.

Một tháng sau, Nhạc Khuynh đã chấp nhận thư thông báo trúng tuyển của tỉnh khác, nhấc hành lý lên đi không lưu luyến chút nào. Chưa tới một tháng, Hạ Minh Thâm vẫn không biến mất, nhưng mất đi nơi cư trú của phòng trọ - tiền thuê đã hết hạn, và căn phòng đã có những người thuê khác.

Hạ Minh Thâm không phải là một con ma có sức mạnh, không thể cưỡng ép xông vào nhà người khác, cũng không thể vượt qua ngôi nhà cũ do ông nội lưu lại.

Vì vậy cậu lang thang xung quanh, chờ đợi ngày chính mình biến mất.

Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, Hạ Minh Thâm trước sau luôn "Sống" tốt. Bảy năm trôi qua, cậu vẫn lưu lại chỗ cũ.

Tình huống như vậy đúng là hiếm thấy, bởi thì chấp niệm của cậu không mạnh, đi được tuy nói là quá đột nhiên nhưng vẫn chấp nhận hài lòng. Không giống Chương Vũ vẫn còn tâm tâm niệm niệm trong nhà của em gái, nhất định phải nhìn ngày cô trưởng thành, sinh hoạt mỹ mãn hạnh phúc mới bằng lòng cam tâm biến mất.

Mãi cho đến tận ngày, một người đàn ông mặc tây trang đen tìm tới Hạ Minh Thâm tự xưng là tương quan nhân viên công tác, năm đó khi tai nạn xe cộ xảy ra, Hạ Minh Thâm vốn không nên chết cho nên linh hồn mới có thể vẫn luôn dừng lại ở nhân gian.

Bọn họ phát hiện ra sai lầm này, hiện tại muốn trở về sửa chữa. Vì bày tỏ áy náy, người đàn ông tây trang đen đã hoàn thành tất cả tài liệu và thủ tục cho cậu trước, thậm chí cả chứng minh thư cũng là phiên bản mới nhất.

Hạ Minh Thâm trước khi chết, trường đại học C mới được báo cáo. Người đàn ông tây trang đen đã xâm chiếm hệ thống của trường , giả mạo dữ liệu, đưa Hạ Minh Thâm vào danh sách sinh viên mới và nhận được thông báo nhập học thành công .

Thời gian ở trên người Hạ Minh Thâm đã dừng lại bảy năm, giờ khắc này rốt cuộc cũng chầm chậm đi lên.

------------------------------

Bối cảnh của câu chuyện được đặt trong khuôn viên trường. Hầu như không có nội dung tâm linh ngoại trừ chương đầu tiên.