Chương 44: Nhiệm vụ thứ hai mươi mốt (1)

Bên này rất an tĩnh, nhưng bên kia tiếng của máy vận chuyển, cùng với giọng nói của người công nhân dần dần truyền tới.

Nước mắt Nguyễn Nhuyễn trực rơi, mặt đất cũng thấm ướt một mảnh nhỏ.

Mèo thật ra thì không có bao nhiêu nước mắt, cô cũng giống như vậy, thời gian cô rơi nước mắt rất ít.

Cho tới nay, cuộc sống của Nguyễn Nhuyễn đều luôn hướng về lạc quan tích cực, rất khi ít có lúc chán chường, ngay cả sau khi cha mẹ qua đời, sau một khoảng thời gian suy sụp tinh thần, cô liền phấn chấn, sau đó, cho dù có bao nhiêu ủy khuất, cô cũng chưa từng khóc qua.

Cho tới hôm nay, thấy ngôi nhà trước kia bị phá bỏ và dời đi, hoàn toàn không tìm được ngôi nhà của mình, trong lòng khó chịu đến cực điểm.

Mặc dù Lục Ly cũng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, có thể nhìn đến mèo của mình như vậy, Lục Ly cũng cảm thấy khó chịu theo, cảm giác đó không nói được nên lời như nhéo ở trong đáy lòng Lục Ly, cảm thấy rất đau.

Sau một hồi, Lục Ly bế Nguyễn Nhuyễn lên, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy, còn không thoải mái sao?"

Nguyễn Nhuyễn không lên tiếng, yên lặng liếc nhìn vị trí bên kia, sau đó đưa móng vuốt ra, bắt lấy ở trên tay Lục Ly, muốn để cho Lục Ly rời đi.

"Muốn đi về sao?"

"Meo." Cô nho nhỏ kêu một tiếng.

Lục Ly nhướng mày, xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Được, chúng ta về nhà."

Sau khi ôm Nguyễn Nhuyễn lên xe, Lục Ly bởi vì lo lắng cho cảm xúc của Nguyễn Nhuyễn, cho nên để cho Cố Y lái xe, anh ôm Nguyễn Nhuyễn ngồi ở phía sau, vẫn luôn không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mèo của mình, tay vẫn luôn đè sau lưng Nguyễn Nhuyễn.

Giống như yên lặng tiếp sức giúp cô vậy.

Cũng không lâu lắm, xe dừng ở phim trường, Lục Ly nhìn về phía Cố Y: "Cô xuống xe trước đi."

Cố Y gật gật đầu: "Nhuyễn Nhuyễn không có sao chứ?"

Lục Ly ừ một tiếng: “Chắc không có chuyện gì lớn, hôm nay làm phiền đến cô rồi."

Cố Y cười cười: "Không cần khách khí, nhưng tôi cũng không biết mèo tại sao lại muốn đi tới nơi đó, điểm này có chút kỳ quái."

"Là nó mang cô đi qua?"

"Đúng, nó trực tiếp chạy tới bên kia, tôi liền đi theo qua."

Nghe vậy, tròng mắt Lục Ly lóe lóe, gật đầu một cái: "Được, tôi đã biết, cô đi làm việc trước đi."

""Ừ."

Chờ sau khi Cố Y đi, Lục Ly mới ôm Nguyễn Nhuyễn đối mặt nhìn, anh thấp giọng nói: "Nhuyễn Nhuyễn, vừa rồi chạy đi đâu?"

Một đôi mắt mèo ướt nhẹp nhìn Lục Ly, vẫn không lên tiếng.

Lục Ly nhìn cảm thấy vô cùng khó chịu, cúi đầu hôn lên đầu Nguyễn Nhuyễn một cái, thấp giọng nói: "Không muốn nói sao? Vậy đừng nói, bây giờ chúng ta về nhà được không?"

Nguyễn Nhuyễn dừng một chút, vươn móng vuốt ra đè lên cổ tay của Lục Ly, kêu một tiếng.

"Meo."

Lục Ly cười khẽ, "Ta đi gọi trợ lý tới, chúng ta về nhà."

"Meo."

Lục Ly đi ra ngoài một hồi sau đó liền trở lại, Trần Minh Vũ lái xe, hai người một mèo chuẩn bị về nhà.

Cho đến sau khi về nhà, cảm xúc Nguyễn Nhuyễn cũng không có bao nhiêu thay đổi, chẳng qua vẫn luôn trong trạng thái trầm thấp.

Lục Ly thỉnh thoảng nhìn cô một cái, cũng không có biện pháp.

"Có phải thân thể không thoải mái hay không?"

Nguyễn Nhuyễn lắc lắc đầu, vẫy vẫy đuôi, yên lặng đi lên lầu.

Lục Ly có chút kinh ngạc, liếc nhìn sau đó liền đi theo lên, khi nhìn đến Nguyễn Nhuyễn nằm ở trong ổ của mình, Lục Ly đi ra ngoài.

Anh đoán chắc tâm tình của mèo không tốt, để cho cô an tĩnh ngủ một giấc là được.

Nguyễn Nhuyễn biết Lục Ly đi theo mình đi lên, nhưng lúc này cô không có bao nhiêu tâm tình đi xem Lục Ly, chỉ nằm ở trong ổ của mình suy nghĩ.

Nằm mãi, bất tri bất giác Nguyễn Nhuyễn đã ngủ.

Thời gian dần dần trôi qua, Nguyễn Nhuyễn đang ngủ, nhưng Lục Ly bên kia, lại không nhàn rỗi.

Đối với hành động vào buổi chiều của Nguyễn Nhuyễn, đừng nói những người khác cảm thấy kỳ quái, chính bản thân Lục Ly, cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Mèo của mình, tại sao sẽ đột nhiên đi đến nơi đó.

Chẳng lẽ bởi vì mèo trước kia ở nơi đó? Nhưng suy nghĩ một chút, Lục Ly lại cảm thấy cũng có thể không phải, Nguyễn Nhuyễn chính là một con mèo hoang, nếu thật sự lúc trước có chủ nhân mà nói, lần trước chuyện nháo lớn như vậy, chủ nhân của nó có lẽ cũng đã tìm tới.

Nhưng trên thực tế, không có.

Cho nên Lục Ly liền cảm thấy đặc biệt kỳ quái, không tránh khỏi gọi điện thoại cho Trần Bân.

"Anh điều tra giúp tôi một chuyện."

"Chuyện gì, cậu nói đi."

Lục Ly nói tình huống chiều hôm nay của Nguyễn Nhuyễn ra, sau đó bổ sung một câu: "Anh giúp nhìn xem chút, Nhuyễn Nhuyễn từ khi bắt đầu có phải từ nơi đó chạy ra hay không, hoặc là hỏi một chút, bên kia có phải từng thất lạc một con mèo không."

Trần Bân cau mày, gật đầu đáp lời: "Cái này điều tra chắc rất phiền toái, không nhất định cái gì cũng biết đâu, các hộ gia đình bên kia lúc này đều dọn đi rồi."

Lục Ly nhẹ ừ: "Tôi biết, tận lực đi, có thể tra được liền tra."

"Được, tôi sẽ chú ý tới chuyện này."

"Ừ."

"Hôm nay quay như thế nào, vẫn thuận lợi chứ?"

Lục Ly khẽ cười một tiếng: "Cũng không tệ lắm, chỉ mới tạo hình mà thôi."

Hai người trò chuyện một hồi sau đó mới cúp điện thoại.

Lục Ly sau khi làm bữa tối xong, mới lên lầu nhìn mèo của mình.

Nguyễn Nhuyễn còn đang ngủ, Lục Ly rón rén đóng cửa lại, một mình một người ăn cơm ở phòng khách.

Ăn ăn, không khỏi cảm thấy có chút cô độc.

Cơm tối Lục Ly chưa ăn bao nhiêu liền lên lầu, bên trong căn phòng chỉ có đèn ở trên tủ gần đầu giường sáng lên, không sáng cũng không tối, Lục Ly cầm lấy kịch bản xem, thỉnh thoảng nhìn mèo đang ngủ bên kia một chút.

Ánh mắt nhu hòa.

Xem không bao lâu, Lục Ly cũng rửa mặt đi ngủ.

Đêm nay, chắc là một đêm an tĩnh nhất của người cùng mèo, bên trong biệt thự yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu tiếng chim hót bên ngoài, ríu rít trong bóng đêm tăng thêm sức sống.

*

Ánh nắng ban mai nhàn nhạt.

Sáng sớm lúc tia ánh mặt trời đầu tiên rơi xuống chiếu vào, Nguyễn Nhuyễn liền tỉnh lại.

Tối hôm qua ngủ, cho nên lúc này tinh thần sung mãn nhìn Lục Ly ở trên giường, hôm nay phải đi phim trường quay phim, cho nên không có gì bất ngờ xảy ra, Lục Ly chắc một lát nữa sẽ thức dậy.

Trước khi dậy, Nguyễn Nhuyễn nhảy lên giường, nằm xuống ở bên cạnh Lục Ly, cùng anh ngủ chung.

Tối hôm qua quá mức thương tâm khổ sở, làm cô thế nào cũng không chú ý tới Lục Ly.

Lúc này nhớ tới, Nguyễn Nhuyễn mới cảm thấy tối hôm qua Lục Ly rất ôn nhu, hoàn toàn không giống như anh trước kia.

Nằm một lát, sau đó Nguyễn Nhuyễn liền vươn móng vuốt ra muốn chạm vào mặt Lục Ly, mới vừa đưa ra, móng vuốt liền bị Lục Ly bắt được.

Lục Ly mở mắt ra nhìn cô, vào sáng sớm giọng khàn khàn ở bên tai Nguyễn Nhuyễn vang lên: "Ngủ ngon?"

"Meo." Nguyễn Nhuyễn đè móng vuốt xuống, toàn bộ người cũng ngã xuống nửa người trên của Lục Ly, cô mềm mại kêu, chỉ kêu một tiếng, liền đủ để cho da đầu Lục Ly cảm thấy tê dại.

Lục Ly khẽ run, dừng một chút mới nâng Nguyễn Nhuyễn ra.

"Tâm tình rất tốt sao?"

"Meo."

Lục Ly khẽ cười một tiếng, xoa đầu cô an ủi: "Sau này cũng không thể khóc."

Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt như hạt châu nhìn Lục Ly, không lên tiếng.

Lục Ly nhẹ nhàng xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Mày khóc ta sẽ đau lòng, biết không?"

Nguyễn Nhuyễn: "Meo."

Cô vươn móng vuốt của mình ra, muốn an ủi Lục Ly.

Lục Ly cong cong môi, cười một tiếng: "Không cần an ủi ta, mày không khóc là được rồi, có đói không?"

Nguyễn Nhuyễn: "Meo."

Đương nhiên đói, tối hôm qua chưa ăn, lúc này đói bụng đến không chịu được.

Cô vừa nãy chính là bị đói tỉnh đấy.

Khóe môi Lục Ly giương lên, ôm Nguyễn Nhuyễn xuống giường: "Ở cửa chờ ta rửa mặt, đợi một lát rồi làm bữa sáng cho mày."

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn ngồi ở cửa phòng tắm, nâng đầu lên nhìn Lục Ly rửa mặt, toàn bộ quá trình khéo léo, nhìn Lục Ly tâm cô cũng muốn hòa tan.

Sau khi rửa mặt, hai người ăn sáng xong liền chạy tới đoàn phim.

Sau này, Lục Ly như muốn cắm rễ ở bên trong đoàn phim, cho nên hôm nay đi qua, Nguyễn Nhuyễn nhìn thấy Lục Ly mang theo một rương hành lý lên xe, còn cầm không ít quà vặt cùng đồ chơi của mình lên.

Cô hiểu rõ, lát nữa liền phải nghiêm túc quay phim.

*

Ban ngày ánh mặt trời đặc biệt chói, vừa đến đoàn phim, Lục Ly cùng đạo diễn liền tiến vào trạng thái quay phim, bọn họ hôm nay muốn quay một đoạn phim, là lần đầu tiên Lục Ly gặp Nguyễn Nhuyễn, khi đó chỉ còn lại có một con mèo cuối cùng, Lục Ly ở dưới chân núi thấy Nguyễn Nhuyễn.

Tất cả cảnh quay hôm nay, toàn bộ đều dời đi đến dưới chân núi, cảnh diễn nơi này phải quay hai ngày, trừ lần đầu tiên gặp, còn có lúc ở trên đường, hai người đều đã tới bên này, nhưng quay phim đều tập trung toàn bộ cảnh diễn vào một chỗ để cùng nhau hoàn thành, cuối cùng mới tiến hành cắt nối biên tập.

Cho nên hôm nay Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly tới chân núi, toàn thân Nguyễn Nhuyễn bị làm cho bẩn, bởi vì phải chân chính làm một con mèo đáng thương, vừa làm xong đi ra, lúc Lục Ly thấy Nguyễn Nhuyễn khẽ nhíu mày một cái.

Cố Y ở một bên cười to: "Nhuyễn Nhuyễn bây giờ nhìn thật giống một con mèo hoang."

Nguyễn Nhuyễn: ". . ." Vung vẫy cỏ ở trên người, thật ra thì cô cũng không phải nguyện ý như vậy đâu.

Lục Ly nhìn, khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: "Không có việc gì, ta không chê mày."

Cố Y ở một bên chậc chậc: "Còn chưa có quay phim đâu, một người một mèo lại ở đây biểu diễn."

Nghe vậy, Lục Ly lướt nhẹ nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Người Cố Y run lên, yên lặng trở lại bên cạnh Cố đạo.

Bộ phim chính thức khai mạc, Lục Ly coi như một giây nhập diễn, xoay chuyển thành nhân vật, lúc nhìn Nguyễn Nhuyễn ánh mắt đặc biệt xa lạ.

Bản thân Nguyễn Nhuyễn cũng là một người học diễn suất, mặc dù bây giờ là một con mèo, nhưng linh hồn ở bên trong, vẫn là người, cho nên cũng rất nhanh liền nhập diễn.

Lần đầu tiên quay, thuận lợi ngoài ý muốn.

Ngay cả Cố đạo cũng không nhịn được khen Nguyễn Nhuyễn nói: "Mèo của cậu thật sự rất thông minh, biết lúc quay phim, ánh mắt nhìn cậu liền xa lạ, không tệ không tệ."

Lục Ly: ". . ."

Nguyễn Nhuyễn: ". . ."

Nghe nói như vậy, cũng không biết là nên cao hứng hay là nên khó chịu.

Cảnh thứ hai chính thức bắt đầu.

"Chờ một chút, Lục Ly ánh mắt cậu nhìn mèo có chút không đúng, bây giờ biểu hiện quá mức quen thuộc."

Lục Ly gật đầu: "Một lần nữa."

"OK."

Không lâu sau, Cố đạo nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: "Nhuyễn Nhuyễn mày không nên chủ động như vậy, bây giờ mày nên kháng cự, lúc Lục Ly ôm mày, không thể ngoan ngoãn như vậy biết không?"

Nguyễn Nhuyễn: ". . ."

Chẳng lẽ Cố đạo thật sự coi mình như người mà đối xử, còn nói những thứ này với mình.

Lục Ly ho nhẹ một tiếng: "Lại một lần nữa, không có vấn đề gì." Anh thấp giọng an ủi Nguyễn Nhuyễn, vừa nói Nguyễn Nhuyễn hiểu chuyện.

Cuối cùng, còn hỏi một câu: "Có thể nghe hiểu không?"

Nguyễn Nhuyễn: "Meo."

Lục Ly cười khẽ, cúi đầu xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Ngoan."

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy lỗ tai mình cũng muốn tê dại rồi.

Cũng may quay rất nhanh liền tiếp tục.

Cả một buổi trưa, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly quay phim, không bao lâu sau, liền đến thời gian nghỉ trưa.

Mọi người đều bận bận rộn rộn phát cơm trưa.

Nguyễn Nhuyễn đứng ở bên chân Lục Ly, ngẩng đầu nhìn Lục Ly.

Lục Ly nhận lấy cơm trưa nhân viên làm việc đưa tới, mới cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn, nhẹ giọng hỏi: "Mày muốn ăn cái gì?"

Nguyễn Nhuyễn: ". . ."

Cô lại không thể nói chuyện.

Cô phát hiện, từ khi Lục Ly biết mình có thể nghe hiểu lời anh nói, vẫn luôn lấy phương thức đối thoại với người nói chuyện với mình.

Làm cho Nguyễn Nhuyễn có đôi lúc cũng sẽ cảm thấy có chút khó mà tiếp nhận.

Rõ ràng mình bây giờ vẫn là một con mèo không phải sao.

Cô đang thất thần, đột nhiên trong đầu vang lên tiếng của hệ thống.

"Nhiệm vụ mới tới."

Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, kinh ngạc vui mừng hỏi: "Là gì?"

Hệ thống dừng một chút, lên tiếng phân phát nhiệm vụ mới: "Để cho Lục Ly quay video với cô, đăng lên trên mạng."

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, đối với nhiệm vụ này có chút im lặng, cô lại không thể nói chuyện, làm sao cùng Lục Ly quay video, còn phải đăng lên mạng, suy nghĩ một chút cảm thấy xảo quyệt.

". . . Nhiệm vụ này mấy điểm."

"Hai điểm, nhà trệt nhỏ ba điểm."

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, nói: "Không làm."

Số điểm thật sự quá thấp.

Hệ thống a một tiếng, đổi đề tài: "Nói cho cô một tin tốt."

"Nói đi."

"Sau khi làm xong nhiệm vụ này, cũng chỉ còn ba nhiệm vụ nữa liền có thể khôi phục thành người." Hệ thống hơi ngừng, lần nữa hỏi: "Nhiệm vụ này, có làm hay không?"

Nguyễn Nhuyễn: "Ta làm."

Ở trước thế lực hắc ám, không cúi đầu không được.