Chương 43: Nhiệm vụ thứ hai mươi (3)

Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh.

Cố Y tiếp thu tin tức này một hồi lâu, mới cười khan nói: "Thật hay giả vậy?"

Lục Ly gật đầu, nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: “Thật sự, Nhuyễn Nhuyễn rất hung hăng."

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Vì sao nam thần anh phải dùng giọng điệu cưng chiều như vậy nói em hung hăng?

Cố Y: “……”

Há miệng thở dốc, cuối cùng toàn bộ lời nói cũng chỉ có thể hóa thành mấy tiếng cười gượng.

“Lục Ly, nếu không phải biết anh không thể yêu đương với mèo, tôi thiếu chút nữa cho rằng Nhuyễn Nhuyễn là bạn gái anh, anh làm sao có thể nghe một con mèo như vậy?"

Nghe vậy, biểu tình của Lục Ly không có bao nhiêu biến hóa, ngược lại quay đầu nhìn về phía Cố Y hỏi: "Vậy cô chẳng lẽ sẽ hung dữ với mèo của mình?"

"Không đâu." Cố Y bật thốt lên, "Nhưng mà. . ." Lời phía sau còn chưa nói ra liền bị Lục Ly cắt đứt.

"Sao lại không?" Lục Ly dừng một chút, thấp giọng giải thích: "Nhuyễn Nhuyễn không quá thích người diễn viên kia, tôi cũng không thể quá thân cận cùng người ta."

Anh suy nghĩ một lát, nhẹ nói: "Nhìn quá nhiều người, ánh mắt đầu tiên tôi liền biết người kia tồn tại tâm tư gì."

Nghe vậy, Cố Y ngược lại tỏ vẻ tán đồng.

"Cái này tôi ngược lại đồng ý, nhưng không có biện pháp, hậu trường của người ta khá cường đại, cứng rắn nhét vào, dù sao cũng là một nhân vật không quan trọng, ba tôi đồng ý tôi cũng không dám nói gì." Cố Y vẫn coi như khá rõ ràng với những chuyện này, trong giới giải trí, tồn tại rất nhiều quy tắc ngầm.

Tư Đồ Nguyệt này, mặt ngoài nhìn như tiểu bạch thỏ, nhưng trên thực tế, chỉ cần là người từng trải đều có thể nhìn ra tâm tư của cô ta nặng bao nhiêu.

Tiểu bạch thỏ chân chính, không phải người biết xem mặt đoán ý như vậy.

Tiểu bạch thỏ chính là tiểu bạch thỏ, còn về mặt khác, cho dù ngụy trang như thế nào đi nữa, ở trước mặt những tay lão luyện ở nơi này, vẫn có thể nhìn ra.

Lục Ly khẽ cười một tiếng, không phát biểu quan niệm của mình.

Ngược lại đưa tay xoa xoa mèo của mình, cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn, nhẹ giọng hỏi: "Hài lòng chưa?"

Nguyễn Nhuyễn: "Meo."

Đương nhiên hài lòng, nam thần của mình ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, sao có thể không hài lòng.

Lục Ly nhìn cô, cong cong khóe môi, tay vẫn luôn nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô.

Cố Y ở một bên nhìn, nhịn không được chậc chậc, tiếp tục ăn cơm.

Cô yên lặng cảm khái, Lục Ly chắc lấy hết kiên nhẫn với bạn gái đều cho mèo cả rồi, bằng không sao lại cưng chiều mèo của mình như vậy chứ.

Qủa thật giống như cưng chiều bạn gái vậy.

Cố Y bày tỏ, nếu fans của Lục Ly biết tình huống chân thật này mà nói, có lẽ tất cả mọi người sẽ rất muốn làm mèo của Lục Ly đấy.

Còn may, Cố Y không phải là fan của Lục Ly.

Thời gian ăn cơm trưa tốn chừng hai giờ, mọi người mới chậm rì rì ăn xong.

Sau khi ăn trưa xong, mọi người liền tạm thời dựng tổ kịch.

Kịch bản có mấy trăm cảnh diễn, cảnh diễn của Lục Ly nhiều nhất, bên trong gần như đều của anh cùng mèo, giai đoạn trước cũng như vậy, chờ đến thời cơ mèo biến thành người, chính là cảnh của Lục Ly với người.

Trên căn bản, cả bộ phim đều là cảnh diễn của Lục Ly cùng với người hoặc cùng với mèo.

Những diễn viên khác không quan trọng, nữ số hai ngược lại có mấy cảnh, chỉ là đóng máy cũng rất nhanh, những người còn lại cũng xuất hiện không nhiều.

Nhưng cũng may, kịch bản viết rất có ý tứ, cho dù là vai phụ, cũng có không ít cảnh xuất sắc.

Xem có lúc làm cho người xem vui mừng đan xen, thỉnh thoảng chạm đến tình cảm, cũng sẽ làm cho người cảm thấy khó chịu.

Con mèo cuối cùng, thì cũng chính là con mèo cuối cùng.

Con mèo kia sau khi biến mất, trong thế giới của nam chủ, không có con mèo nào khác.

Trên cái thế giới này, con mèo duy nhất cũng đã biến mất.

Mèo không bao giờ là động vật thường gặp, cũng không là bạn của mọi người, không thể là người bạn nhỏ cùng nhau sinh hoạt cùng mọi người nữa.

Cố Y viết kịch bản này có rất nhiều nguyên nhân, bây giờ trong xã hội, có quá nhiều người đối xử không tốt với động vật, ăn bọn nó, hoặc lấy các phương thức ném, ngược đãi bọn chúng.

Những điều này, làm cho Cố Y một người yêu động vật không thể nào tiếp nhận được, cho nên muốn lấy một kịch bản như vậy cảnh cáo mọi người, nếu có một ngày, thế giới này chỉ còn một con mèo cuối cùng, bạn sẽ đối đãi với nó như thế nào.

*

Tạm thời dựng sân khấu, nhìn qua vẫn có chút đặc biệt.

Nhiệm vụ hôm nay của Lục Ly là phụ trách tạo hình bên này, trước chụp mấy tấm ảnh tạo hình trước.

Lục Ly đi thay quần áo, mà Nguyễn Nhuyễn bị Trần Minh Vũ ôm chờ đợi ở bên ngoài.

Nguyễn Nhuyễn giãy giụa muốn xuống, cô muốn nhanh chân đến xem, đợi một lát làm sao thích hợp để đi đến bên kia.

Mà Cố Y, làm một biên kịch rảnh rỗi, lúc này đang đi loanh quanh, vừa nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn, liền không nhịn được bế cô lên.

"Nhuyễn Nhuyễn, em sao lại ở đây một mình vậy?"

Trần Minh Vũ ở phía sau yên lặng xuất hiện: "Chị Cố Y, anh Lục Ly đang hóa trang, em trông Nhuyễn Nhuyễn."

Cố Y à một tiếng, "Tôi trông cho, cậu đi làm việc đi, tôi chơi cùng Nhuyễn Nhuyễn một lát."

Trần Minh Vũ hơi do dự: "Không tốt lắm đâu?" Nhưng cậu đúng thật còn có chút chuyện khác, Trần Bân không tới, cho nên tất cả mọi việc của Lục Ly đều là Trần Minh Vũ hỗ trợ chiếu cố.

"Không sao đâu." Cố Y không thèm để ý khoát tay một cái, "Tôi trông nom Nhuyễn Nhuyễn chẳng lẽ cậu không tin được?"

"Tin." Trần Minh Vũ đáp: "Vậy chị đừng để cho mèo chạy lung tung, em sợ lát nữa anh Lục Ly muốn tìm mèo."

"Ừ ừ, biết rồi." Cố Y trêu chọc Nguyễn Nhuyễn, có chút bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải là bạn gái, còn sợ chạy theo người khác sao, có đúng không Nhuyễn Nhuyễn."

Nguyễn Nhuyễn: ". . ."

Cô không đến nổi sẽ chạy đi, nhưng cô có một chủ ý.

*

"Hệ thống, ta hỏi mi một chuyện."

Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ một chút, nói thẳng: "Chỉ nói ta muốn cho Lục Ly đi nhà trệt nhỏ, cũng không nhất định phải cùng ta cùng đi, chỉ cần kết quả cuối cùng ta cùng Lục Ly cùng xuất hiện ở nhà trệt nhỏ bên kia là được rồi chứ?"

Cô ôm kỳ vọng chờ đợi hệ thống trả lời.

Hệ thống trầm mặc mấy giây, mới gật đầu nói: "Có thể nghĩ như vậy."

Nghe vậy, ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên: "Được, vậy ta biết rồi."

Hệ thống: ". . ."

Nó hình như lại nói chuyện không nên nói ra rồi.

Nguyễn Nhuyễn quay đầu nhìn Cố Y đang trêu chọc mình, trong đầu hiện lên một chủ ý hơi xấu xa.

Nếu cô mang Cố Y đi đến nhà trệt nhỏ, vậy đợi lát nữa Lục Ly nhất định sẽ tìm tới chứ?

Nguyễn Nhuyễn ở đáy lòng âm thầm nghĩ, vừa nghĩ như thế, Nguyễn Nhuyễn cũng làm như vậy.

Cô nhìn Cố Y, quay đầu chạy bên kia.

"A, Nhuyễn Nhuyễn em đi đâu vậy?" Cố Y hơi sửng sốt, có chút không phản ứng kịp.

Nguyễn Nhuyễn không lên tiếng, tiếp tục chạy về phía trước.

Cố Y dừng một chút, vội vàng đứng lên, đuổi theo Nguyễn Nhuyễn.

Chân Nguyễn Nhuyễn mặc dù ngắn, nhưng lúc chân chính chạy, vẫn không thể khinh thường, Cố Y với thể lực của người già một ngày chỉ đi mấy trăm bước, có chút kém.

Theo đuổi một hồi lâu, mới đuổi kịp Nguyễn Nhuyễn.

Mới vừa vươn tay ra ôm Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn liền giãy giụa muốn xuống.

Cố Y sửng sốt, khẽ cau mày nói: "Mày muốn đi nơi nào?"

Nguyễn Nhuyễn: "Meo."

"Thật đúng như vậy?"

"Meo."

Cố Y lần này liền có chút tò mò, trước kia nghe nói mèo của Lục Ly thông minh, nhưng không nghĩ tới thông minh như vậy.

Cô ngơ ngác một chút, quay đầu liếc nhìn, lúc này các cô đã đi ra khỏi đoàn phim.

Suy nghĩ một chút, Cố Y nói: "Vậy chúng ta đi một lát liền về? Nếu không Lục Ly muốn tìm em lại không thấy đấy, được không?"

Nguyễn Nhuyễn: "Meo."

Đáp lời trước rồi nói sau, dù sao đợi lát nữa Lục Ly chắc sẽ đi qua tìm mình.

Một người một mèo cứ như vậy hớn hở quyết định.

Cố Y mới bắt đầu còn đi theo Nguyễn Nhuyễn, cảm thấy rất thoải mái, lúc này ánh mặt trời chiếu rọi, cả người cũng ấm áp.

Cho đến khi Nguyễn Nhuyễn đi lên một cái cầu lớn, Cố Y mới ngây ngốc dừng lại.

"Em muốn đi qua cái cầu này?"

"Meo." Nguyễn Nhuyễn vẫy vẫy đuôi, đi lên cầu.

Cố Y bế tắc, chỉ có thể tiếp tục đi theo.

Thở hổn hển đi hai mươi phút, mới đi qua cầu.

Vừa đi qua cầu, Nguyễn Nhuyễn liền dị thường hưng phấn, lại đi khoảng hơn mười phút, liền đến nhà trệt nhỏ.

Nhiệm vụ của cô cũng sắp hoàn thành rồi.

Nói là nhà trệt nhỏ, nhưng thật ra là một ngôi nhà bị phá bỏ và dời đi, đó là nơi cha mẹ Nguyễn Nhuyễn để lại cho cô, lúc còn bé từng ở qua, sau khi gia cảnh khấm khá hơn, nhà các cô cũng chuyển đi.

Ở nội thành bên kia, cũng bởi vì quan hệ tới công việc của ba Nguyễn Nhuyễn, nên hiếm khi trở về bên này.

Cho đến khi ba Nguyễn Nhuyễn qua đời, nhà ở nơi này cũng chưa có động tới, cô lần trước sở dĩ trở lại nhìn, là bởi vì bên này bảo muốn phá bỏ và dời đi, cho nên để cho cô tới xem một chút, nếu như không có ý kiến gì, liền cho một khoản phá bỏ và khoản dời đi.

Thật ra thì với tính cách của Nguyễn Nhuyễn, khẳng định không thành vấn đề.

Mặc dù nói là nơi ở khi còn bé, nhưng chính phủ muốn phá bỏ và dời đi, sẽ luôn không có khả năng ngăn cản.

Cho nên ngày đó cũng tới bên này nhìn tình huống một chút, cũng coi là nhìn nơi mình ở lúc còn bé một chút, nhưng cô không nghĩ tới, sẽ từ trên tầng lầu ngã xuống, sau đó biến thành bộ dạng bây giờ.

*

Cố Y mặc dù thở hổn hển, nhưng vẫn ôm Nguyễn Nhuyễn ở trong tay.

"Em muốn đi nơi nào, vươn móng vuốt ra ra hiệu một chút được không?"

"Meo."

Nguyễn Nhuyễn đưa ra móng vuốt chỉ chỉ một chỗ, Cố Y khẽ cau mày, mặc dù không biết tại sao, nhưng vẫn ôm Nguyễn Nhuyễn đi đến bên kia.

Rẽ trái rẽ phải rốt cuộc cũng đến, Nguyễn Nhuyễn liền từ trong tay Cố Y nhảy xuống.

Đi tới nhà trệt nhỏ bên kia, nơi đó bây giờ đã không có nhà trệt nhỏ, mà ngôi nhà trong trí nhớ, cũng đã biến mất không thấy.

Duy nhất có thể thấy chính là máy móc bên kia đang vận hành, không ít công nhân đang làm việc.

Nguyễn Nhuyễn nhìn một chút, đột nhiên có chút muốn khóc.

Cố Y mặc dù không hiểu Nguyễn Nhuyễn tới bên này là vì cái gì, nhưng bây giờ thấy mèo như vậy, cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Vừa đúng lúc Lục Ly gọi điện thoại tới.

"Cô ở cùng với mèo của tôi sao?"

"Đúng." Cố Y hơi ngừng, thấp giọng nói: "Anh đi tới bên này một chuyến đi, cảm giác mèo của anh có chút không đúng."

"Gửi vị trí xác định cho tôi."

"Được."

Cố Y nhanh chóng gửi vị trí qua.

Hai mươi phút sau, Lục Ly liền lái xe tới.

Lục Ly nhìn về phía bên kia, có thể nhìn ra vội vàng chạy tới.

"Mèo sao vậy?"

Cố Y lắc đầu, bày tỏ không biết.

"Tôi cũng không biết, nó mang tôi đi tới nơi này, sau đó vẫn luôn ngồi ở vị trí kia, nhìn bên kia."

Lục Ly nhìn theo phương hướng Cố Y chỉ, khẽ cau mày, Nguyễn Nhuyễn yên lặng ngồi ở chỗ đó, nhìn qua rất cô độc.

Mím môi nhìn một hồi, Lục Ly mới đi lại gần, đứng ở trước mặt mèo.

Anh dừng một chút, ngồi xổm xuống, cùng mèo mặt đối mặt.

Lục Ly mới vừa định nói chuyện, còn chưa kịp lên tiếng, liền bị Nguyễn Nhuyễn nâng đầu lên nhìn mình làm cho ngây ngẩn.

Con mèo nhỏ trước mắt, trong mắt nước mắt rưng rưng.

Một đôi mắt sáng, một đôi mắt đặc biệt sáng ngời, lúc này đang chứa nước mắt, nhìn qua rất đáng thương, vừa nhìn thấy Lục Ly, trong mắt Nguyễn Nhuyễn ẩn giấu không biết bao nhiêu nước mắt, liền không khống chế được rơi xuống.

Một khắc thấy mèo rơi lệ kia, tâm Lục Ly giống như bị ai nhéo vậy.

Khó chịu vô cùng.