Chương 7: Em bị đoạt xá rồi hả?

Vương Nhất Bác nằm đến chiều ngày thứ hai rốt cuộc cũng thấy đỡ hơn chút xíu, không còn bị chóng mặt nữa. Thỉnh thoảng vẫn xuống ăn cơm cùng anh, có lúc lười quá nằm lì trên giường, anh có gọi thế nào cũng không nghe, chỉ trùm chăn cứng đầu không chịu dậy.

"Ôm" giường đến tối ngày thứ ba, không nằm ngoài dự đoán cậu hạ sốt khá nhiều, đi lại cũng dễ dàng hơn, chỉ có điều không chạy được vì dễ bị choáng đầu.

Đang nằm nghịch điện thoại, cửa phòng bật mở, một cái bóng lao thẳng đến bên mép giường cậu:

"Huhuhu, Nhất Bác, cậu đã thành ra thế này rồi, cậu kêu tớ làm sao nuốt trôi đồ ăn đây!" Vu Bân giả vờ đưa tay lau nước mắt nhìn cậu.

"Hôm qua cậu vừa ăn 5 cái bánh pizza." Vương Nhất Bác vẫn chăm chú nhìn điện thoại, giọng thản nhiên.

Tiêu Chiến : "..."

Vu Bân: "..." Cậu mẹ nó không để tôi diễn nốt rồi hãy phá được không?

"Hừ, bánh bao của cậu đây! Tớ xếp hàng hai tiếng đồng hồ đấy! Không ăn thì vứt!" Nói rồi ngồi phịch xuống bên mép giường cậu.

"Tớ không ăn có nỡ vứt không?" Vương Nhất Bác nhướn mày liếc cậu một cái.

Vu Bân:.... Họ Vương kia, tôi muốn gϊếŧ cậu để bịt miệng!!!!!!

"Tớ đạp cậu một cái, cậu có chết không?" Vu Bân thiếu điều không thể ném cậu ra ngoài cửa sổ.

"Cậu cũng có thể gϊếŧ người phóng hỏa!" Giọng không chút cảm xúc.

"Vương! Nhất! Bác!" Cậu giơ chân định đạp thằng nhóc này một cái thì bị Tiêu Chiến ngăn lại.

"Tiểu Bân, thôi đi!"

"Anh, từ khi nào mà hai người có quan hệ tốt thế?"

"Từ khi cậu ăn hết 6 cái bánh pizza."

"Mợ nhà cậu!" Vu Bân rống lên chửi thề.

"À, xin lỗi, còn thiếu cốc trà sữa to!"

"Vương Điềm..." "Im miệng!" Vu Bân chưa kịp kêu hết câu đã bị đạp cho một cái. Cậu biết điều im bặt.

Mẹ nó, sao cậu có thể quên hôm đó cậu lỡ miệng gọi ra một tiếng thôi mà cậu ta bỏ đói cậu một tuần không mua đồ ăn sáng chứ.

"Vương gì cơ?" Tiêu Chiến nhướn mày nhìn cậu em họ.

"Aa, em... em gọi nhầm, đó là tên người họ hàng của Nhất Bác!" Vu Bân cảm giác ánh mắt của y như muốn xuyên thủng người mình. Thật kinh dị quá đi.

"À, phải rồi, em có hẹn bạn học nhóm rồi. Em về đây! Pai Pai các đại ca!" Nói rồi chạy biến mất dạng.

Tiêu Chiến lắc đầu cười trừ:

"Hai đứa lúc nào cũng thế này à?"

"Chứ còn thế nào được nữa? Em cũng hết cách với thằng nhóc này!" Cậu nhìn anh cười cười rồi lại nhìn điện thoại tiếp.

"Nào nào, mau dậy ăn đi, anh nấu xong rồi đấy! Không ăn sẽ nguội mất!"

"Ặc, em... em đau chân!" Nhất Bác theo thói quen trùm kín chân không chịu xuống.

"Vậy hả? Mới hôm qua em còn đau bụng đấy! Đã khỏi chưa mà đòi đau chân?" Anh cười nhếch mép.

"Khỏi rồi khỏi rồi! A...Anh lừa em!" Cậu bật người dậy nhìn anh lườm lườm, phồng cả má lên.

"Cún con lười biếng, mau dậy thôi!"

"Hic, anh mang lên giúp em được không?"

"Không được, mau lên, nếu không tối nay em nhịn!"

"Hừ, anh mới là cún, cả nhà anh đều là cún! Cả nhà anh đều lười biếng! Em không thèm ăn nữa!" Cậu bực mình chui lại vào trong chăn mắng anh.

"Vương Nhất Bác lạnh lùng chớ lại gần ở trường đâu rồi? Em bị đoạt xá hả?" Anh nhìn cái đống đang nhô lên kia vừa buồn cười vừa bực mình.

"Anh mới bị đoạt xá ấy! Cả nhà anh đều bị đoạt xá!!!"

"Thế là chịu nhịn đói hả?"

"Ăn đi, ăn chết anh đi!" Vẫn chùm chăn kín mít.

"Sao anh phát hiện em rất giống lợn nhỉ? Vừa lười vừa béo!"

"Anh mới là lợn, cả nhà anh đều là lợn!" Cậu tức đến nỗi rống cả lên.

Tiêu Chiến:... Em đổi cấu trúc câu đi được không?

...

Trích đoạn nhỏ:

Vương Nhất Bác: Lợn con!

Tiêu Chiến: Em gọi ai đấy?

Vương Nhất Bác: Lợn con! ( Lớn giọng hơn)

Tiêu Chiến: Em nhìn xem ai giống lợn hơn? (Liếc cậu một cái)

Vương Nhất Bác: Tiêu Lợn!

Tiêu Chiến: Vương Điềm Điềm.

Vương Nhất Bác: Ai nói cho anh cái tên đấy hả?

Tiêu Chiến: Vu Bân.

Vương Nhất Bác:..... Vu Cẩu, mợ nhà cậu!!!!!! Chờ mà nhịn đói đi!!!!