Chương 21: Xa lạ

Khoảng 7h45 tối, Tiêu Chiến đậu xe trước cửa nhà Vương Hải Khoan.

"Anh.." Vương Nhất Bác quay sang nhìn anh dáng vẻ khó xử.

"Cún con, đừng lo, sớm muộn gì họ cũng phải mặt đối mặt!" Anh hiểu cậu lo điều gì, xoa đầu trấn an cậu.

"Vẫn là phải nói cho anh ấy biết trước..." Nhất Bác thở dài nhìn căn nhà vẫn sáng đèn bên trong.

"Ừ..." Tiêu Chiến cũng không khỏi thở dài một phen.

...

5 phút sau, Vương Hải Khoan đem mình đi vào ghế sau xe.

"Phù, để hai đứa đợi lâu rồi! Chúng ta mau đi thôi!" Giọng anh nói còn có chút gấp gáp.

"Anh... em có chuyện muốn nói!" Vương Nhất Bác mang theo giọng trầm trầm nặng nề ở ghế trước nói đến.

"..." Không khí trong xe bỗng trầm lặng một mảnh.

"Em nói đi!" Vương Hải Khoan cảm thấy chuyện này có liên quan mật thiết đến mình, dựa người vào ghế nghe cậu nói.

"Tối nay, còn có thêm một vị khách!"

"Khách?" Vương Hải Khoan không khỏi nhíu mày, vị khách này có gì đặc biệt mà không khí đặc biệt thâm trầm như vậy?

"Vị khách này là em trai Tiêu Chiến."

"Ồ, vậy có liên quan gì đến anh?" Anh cười mỉm một cái.

"Vị khách này... họ Uông!" Nhất Bác nói đến đây, môi bắt đầu mím chặt, căng thẳng dâng lên một bậc.

"..." Nụ cười trên môi Vương Hải Khoan tắt ngúm, trong đầu hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên năm nào luôn tươi cười nhìn anh.

Và rồi nụ cười ấy lại do chính anh tắt đi khi cậu đứng trước mặt anh tỏ tình, nhưng anh lại nhẫn tâm lạnh lùng bỏ mặc cậu mà đi để lại hai tiếng:

"Xin lỗi!"

Vương Nhất Bác thấy anh im lặng thì có chút hốt hoảng:

"Anh? Anh giận em rồi à?"

"Không sao, sớm muộn cũng phải đối mặt. Anh chỉ hơi giận vì hai đứa giấu anh thôi!"

"Bọn em xin lỗi!" Tiêu Chiến thở dài lên tiếng.

"Không có gì, mau đi ăn thôi! Anh đói rồi!" Anh day day hai huyệt thái dương, không biết phải nói thêm gì nữa.

Tiêu Chiến im lặng khởi động xe, quay một vòng đi ra đường lớn.

...

Ba người bước vào một phòng đã đặt trước, nhìn thấy Vu Bân đã đến từ sớm, vẫy vẫy tay gọi họ.

"Nhanh nhanh, mau đến gọi món, em đói lắm rồi!"

"Cậu là lợn hả? Chịu một chút cũng không được!" Vương Nhất Bác nhếch mép cười trêu chọc.

""Vương Nhất Bác, tôi thấy chúng ta là lâu lắm không đánh nhau một trận rồi đấy!" Vu Bân nóng cả người, xắn tay xắn áo tạo như sắp đánh nhau đến nơi.

"Tới luôn đi!" Cũng xắn luôn.

"Hai đứa bớt trẻ con đi được không? Lần nào gặp cũng đấu khẩu!" Tiêu Chiến gọi món xong, quay sang xoa đầu cún con một cái.

Vu Bân:.... Sao anh không xoa đầu em nữa?

"Hừ!" Vu Bân hừ một tiếng nhìn Vương Nhất Bác le lưỡi một cái khıêυ khí©h, sau đó phát hiện Vương Hải Khoan đáng ra mới phải là người lên tiếng giảng hòa lại im lặng từ lúc bước vào đến giờ.

"Khoan ca, anh làm sao thế?"

"A? Anh không sao!"

"Vậy sao? Từ lúc vào đã thấy sắc mặt anh không tốt lắm!"

"À, anh bị thiếu ngủ nên hơi mệt!"

"Ồ! Vậy lát anh ăn nhiều chút, lấy sức khỏe!" Vu Bân hiểu ra vấn đề, lập tức cười hì hì.

Rốt cuộc trong 4 người, chỉ có 3 người biết tiếp theo sẽ xảy đến một cái chuyện kia.

Nồi lẩu cay nóng hổi được bưng lên, Vương Nhất Bác mắt sáng rực nhìn nồi lẩu rồi lại nhìn qua Tiêu Chiến mắt chớp chớp mấy cái.

"Biết rồi, sẽ gắp cho em, em chỉ việc ăn thôi!" Anh hiểu cậu muốn nói gì, bật cười dịu dàng xoa đầu cậu.

Vương Nhất Bác gật đầu lia lịa, kéo ghế sát gần về phía anh. Vu Bân và Hải Khoan nhìn thấy cảnh này lắc lắc đầu bất lực.

Đây không phải Vương Nhất Bác mà họ biết, đây chính là Vương Điềm Điềm!!!

Bỗng nhiên cánh cửa bật mở, một giọng nói trong trẻo có chút trẻ con vang lên:

"Anh, xin lỗi, em đến muộn!"

Bàn tay đang gắp thịt của Vương Hải Khoan run lên một cái, miếng thịt rơi lại vào trong nồi, nước lẩu bắn về phía anh. Vu Bân giật mình lấy khăn ra lau cho anh:

"Ấy, đại ca, anh làm sao thế?"

Người kia dời lực chú ý từ phía Tiêu Chiến sang Vương Hải Khoan, ánh mắt sững lại, cả người đơ ra. Vương Hải Khoan cố gắng kìm nén không ngẩng đầu lên nhìn cậu, nhưng ánh mắt không kiểm soát được vẫn cứ vậy mà đối mắt với cậu.

Uông Trác Thành đối diện với anh, trái tim lâu ngày yên tĩnh bỗng nhảy loạn lên khiến cho hô hấp có chút khó thở.

Tiêu Chiến thấy tình hình không ổn liền đứng dậy kéo tay cậu ngồi xuống cạnh Nhất Bác, lên tiếng giới thiệu:

"Hải Khoan ca, Tiểu Vu, đây là em trai ruột của em, Uông Trác Thành!"

Diễn hay lắm, cảm giác giống như không phải anh sắp đặt vậy!

Vương Nhất Bác không khỏi nhìn anh, cảm thán trong lòng một phen.

"Chào anh Vu, chào..." Trác Thành ngập ngừng nhìn về phía Tiêu Chiến.

"Anh ấy họ Vương, là anh trai của Nhất Bác ca ca của em đấy!"

"Anh Vương, hân hạnh!" Nếu không phải Tiêu Chiến lên tiếng, cậu suýt không kìm nén được gọi lên một tiếng "thầy Vương" rồi.

"Trông em trai có chút quen quen nhỉ?" Vu Bân nhìn Uông Trác Thành, mày hơi cau lại.

"A, Nhất Bác, đây..." "Ăn đi!" Vu Bân giật mình định nói ra thì bị Nhất Bác chặn miệng, đành phải ngậm ngùi ăn thịt.

"Sao vậy ạ?" Bạn nhỏ Trác Thành ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, quay sang hỏi Nhất Bác.

"Nó nhận lầm người, em mau ăn đi!"

"A, vâng!"

Vu Bân:..... Nói hay lắm! Cậu cũng diễn rất đạt!

Suốt bữa ăn, mấy người nói nói cười cười, chỉ riêng mình Vương Hải Khoan thỉnh thoảng mới nói vài câu. Rốt cuộc ăn được nửa nồi lẩu, anh đứng dậy đi ra ngoài.

"Anh đi vệ sinh một chút! Mấy đứa cứ ăn đi!"

Nhất Bác nhìn theo bóng dáng cô độc của anh, có chút trầm mặc.

...

Qua 15 phút vẫn không thấy anh trở lại, Nhất Bác liền biết anh đã đi về trước, cậu mở điện thoại ra. Quả nhiên, có một tin nhắn đến...

"Anh có việc về trước, mấy đứa cứ ăn đi, không cần chờ anh!"

"Sao rồi Nhất Bác?" Vu Bân phía đối diện hỏi đến, giọng điệu có chút gấp gáp.

"Anh ấy nói có việc về trước, chúng ta cứ ăn đi, không cần chờ anh ấy!" Nếu không nghe kỹ, trong giọng Vương Nhất Bác còn có chút run rẩy.

Tiêu Chiến đương nhiên nghe ra, nhận ra nỗi bất an trong mắt cậu, anh vươn tay nắm lấy tay cậu ở dưới gầm bàn. Quả nhiên tay cậu còn run hơn.

Uông Trác Thành từ sau lúc Vương Hải Khoan đi khỏi phòng đã không thể cười nỗi nữa, khuôn mặt cứng đơ cả ra. Cuối cùng cậu bỏ lại một câu rồi chạy về:

"Ca, em về chuẩn bị giấy tờ mai nhập học! Em về trước đây!"

Uông Trác Thành trên đường về nhà không kìm được những giọt nước mặt rơi xuống. Bao nhiêu năm rồi, vẫn là cậu không thắng nổi anh, vẫn là không kìm chế nổi tình cảm của mình.

Vốn tưởng thời gian qua nó đã lắng xuống rồi, cậu đã chết tâm rồi. Ai ngờ, đều là cậu tự lừa dối chính mình, đều là cậu cố tình lảng tránh, giày vò chính trái tim mình.

Nhìn vào ánh mắt đối phương hôm nay, anh và cậu biết, chính từ cái ngày anh đẩy cậu ra, họ đã không còn thân thiết được nữa.

Cảm giác này, chính là xa lạ....