Chương 40

Sau chuyện hôm ấy, Lý Vưu trở thành một người không thể gánh vác được vệ sinh cá nhân. Ăn cũng phải để Hà Chi Vận đút, mặc quần áo cũng cọ xát lên người cô, đến ngủ cũng bỏ thêm một chiếc giường trong phòng bệnh.

Nguyên nhân không ngủ cùng giường là quan hệ của hai người cũng chưa rõ ràng, hơn nữa cơ thể hắn vẫn chưa hồi phục, lòng có ham muốn nhưng thân không đủ lực.

Nếu để cô ngủ bên người mình, mỗi ngày miệng đắng lưỡi khô, chỉ có một mình hắn chịu khổ tự ngược mà thôi.

Công việc tạm thời đều giao cho người khác, đây là kỳ nghỉ khó có được của Lý Vưu.

" Hà Chi Vận. " Lý Vưu nhìn khuôn mặt không phấn son của cô, trong lòng có một cỗ thỏa mãn tràn lan. Không giống như cảm giác lúc hắn kí một hợp đồng lớn thành công, cũng không phải là thứ gì quá cao sang mà chỉ là một loại hạnh phúc rất nhỏ bé.

" Chúng ta quay bên nhau được không ? "

Hà Chi Vận nghe vậy, nuốt xuống miếng bánh kem mềm mại trong miệng, hỏi: " Vì sao ? "

Cô nhìn chằm chằm hắn, trong mắt ánh lên tia sáng.

Lúc này Lý Vưu sẽ không ngu ngốc như trước kia mà tự tin trả lời: " Anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn. "

" Một người đàn ông tỏ tình với một người phụ nữ, em nghĩ đó là vì sao ? " Lý Vưu rất khôn khéo đẩy vấn đề này cho cô.

" Tôi muốn nghe anh nói. " Hai người như đang đánh cầu lông, vấn đề bị đánh tới đánh lui.

Lý Vưu trầm mặc, hai má vốn tái nhợt dần ửng đỏ: " Anh, anh, Hà Chi Vận anh yêu em. "

Lên tiếng trước thì chính là người thua, Lý Vưu biết, nhưng hắn càng sợ mất đi cô.

Nói xong thì Lý Vưu thả lỏng nằm trên giường, như là một con nhím đầy gai để lộ chiếc bụng yếu ớt nhất của mình. Cho dù là cô muốn thọc một dao lên hay lựa chọn bảo vệ nó thì Lý Vưu cũng không quan tâm, cam tâm tình nguyện mặc cô xâu xé.

Hà Chi Vận nhếch môi cười, trong mắt như tất cả ánh sáng đang tập trung trong đó nhìn hắn.

" Lý Vưu, cảm ơn anh. " Hà Chi Vận tay vòng lên cổ hắn, hôn xuống đôi môi mỏng kia.

Bốn cánh môi dán vào nhau, tinh tế mυ"ŧ vào liếʍ hôn.

Đây chắc hẳn là nụ hôn ôn nhu nhất của hai người. Không phải một nụ hôn nóng bỏng tìиɧ ɖu͙© hay tức giận trả thù, mà đơn giản là một nụ hôn, như thấm vào trái tim hai người.

" Răng rắc. " Cửa bị mở ra.

" Lý tổng. " Trợ lí đánh gãy màn thân thiết của hai người, chỉ có thể căng da đầu tiếp nhận ánh mắt nổi giận của Lý Vưu. Hắn muốn trở thành người tàn hình, nhưng không thể thông báo: " Lý tổng, Lý tiên sinh Lý thái thái tới thăm anh. "

Lời còn chưa dứt, một người phụ nữ trung niên vội vã chạy vào, đỡ lấy cả người Lý Vưu: " Tên nhóc thối tha này, yêu đương thì cứ yêu đương, nhưng mạng đều không cần nữa hả ? "

Vừa mắng vừa ôm Lý Vưu khóc.

Lý Vưu trừng mắt nhìn trợ lí, tên tiểu tử này miệng không kín đáo gì cả.

Trợ lí cũng là bất đắc dĩ, hắn cũng không dám gạt Lý lão tiên sinh.

" Mẹ, đừng khóc nữa, lại khóc sẽ làm con dâu chê cười. "" Lý Vưu vừa dỗ lão mẹ của mình vừa duỗi tay chỉ vào Hà Chi Vận:

" Đây là con dâu của mẹ đó. "

***

Edit: Tiểu tiên nữ ác ma ¯_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯