"Tại chỗ này nhìn cảnh đêm là một loại hưởng thụ. Con đường và ánh sáng của những cây cầu xa xa giống như dải lụa màu vờn quanh, tranh nhau phát sáng cùng trăng sao. Cảnh tượng này khiến người ta như đặt mình vào chốn Bồng Lai tiên cảnh. Trong tòa nhà này có "Bưu điện không trung" cao nhất Trung Quốc -- tầng cao nhất của cao ốc An Mậu có phục vụ ngành bưu chính, cung cấp bưu phẩm trân quý cho du khách và cách phục vụ đặc sắc. Là nơi du khách lưu lại kỷ niệm mãi mãi."
Giọng nói vui vẻ của gái đầy nổi bật trong sự ồn ào ở nơi đây.
Lục Thiền nghe lời nói của cô ấy, không kìm lòng được đi tới trước kính thủy tinh, hơi cúi đầu thì nhìn thấy được những hạt bụi từ dòng xe cộ cùng với người đi đường, nhất thời chân Lục Thiền mềm nhũn, rất không có tiền đồ lui về sau một bước.
Tề Thiệu Diễn cười như không đứng sau lưng cô, không chớp mắt đi theo cô.
May mắn thay, Lục Thiền đã hoàn toàn không chú ý đến điều này, cô nhìn bức màn đen trên đỉnh đầu, như một vòng xoáy thăm thẳm dụ người khác say mê, cảm thán nói: "Không nghĩ đến thành phố A còn có nơi này."
Cô không thích ra ngoài, cả ngày trốn trong thế giới của mình, rốt cuộc cũng cảm thấy mình đã bỏ qua nhiều cảnh đẹp rồi.
Tề Thiệu Diễn nhìn cô một cái: "Bên kia còn có kính thiên văn --" vừa dứt lời, ánh mắt của cô sáng lên, nhảy nhót vui mừng chạy tới.
Tề Thiệu Diễn giấu ý cười trong mắt, từ từ đuổi theo.
Cô ngồi xổm xuống, hai tay đỡ ống kính dài thật chặt, từ từ di chuyển. Những ngôi sáng rực rỡ trên dải ngân hà đột nhiên hiện ra trong tầm nhìn của cô, ánh sáng lung linh nho nhỏ rải rác tàn nhẫn cướp đi cảm giác của cô, Lục Thiền cảm thấy hô hấp của mình có chút dồn dập.
"Thật đẹp." Cô cảm thán một câu.
Tề Thiệu Diễn yên lặng thầm nói, cũng không bằng em.
Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em.
Lục Thiền chạy như một đứa trẻ, lúc đầu còn câu nệ bây giờ đã thả lỏng rất nhiều, cô ghé vào quầy bưu thϊếp, nhìn hoa văn lộn xộn, chọn lựa bưu thϊếp nét chữ trật tự tinh tế.
Mình cũng viết một lá thư. Lục Thiền cười mỉm đưa ngón tay lướt từng chút từng chút dọc theo tủ kiếng, môi khẽ bĩu xuống, giống như đang lo lắng vì chưa chọn được phong thư nào.
Cô vừa định quay đầu hỏi ý kiến của Tề Thiệu Diễn, lại thấy đối phương đang nhận lấy một phong thư màu xanh nước, chuẩn bị viết.
"A?" Lục Thiền cười trộm, "Anh cũng phải gửi thư cho mình sao?" Loại chuyện đầy tính văn nghệ, nhất định như anh không thể làm được.
Tề Thiệu Diễn ngừng tay một lát, nghiêng đầu qua nhìn cô, đôi mắt đen xẹt qua chút tâm tình không rõ, anh cười như không nói: "Ở đây có thể cho người khác gửi thư." Anh giơ bưu thϊếp trong tay, "Anh chính là đến để gửi."
A, đúng nha, hình như Tề Thiệu Diễn nói muốn cô theo anh tới, kết quả cô là người được chơi đùa.
Lục Thiền có chút ngượng ngùng, le lưỡi, nghiêng đầu qua muốn xem anh viết cái gì, nhưng không ngờ bị Tề Thiệu Diễn đè đầu xuống, có chút bất đắc dĩ: "Nghe lời, rất nhanh anh sẽ xong thôi."
Lục Thiền quay đầu ngoan ngoãn chọn bưu thϊếp.
Cô nhanh chóng chọn một bưu thϊếp đơn gian, cầm bút suy nghĩ hồi lâu.
A, không biết viết gì thì được. Cô cắn môi, cuối cùng cũng hạ bút xuống.
"Cầu vui vẻ, cầu bình an, cầu tôi đừng quên tấm lòng ban đầu, cầu bên cạnh tôi có người làm bạn."
Cô lén nở nụ cười, nhanh chóng lật bưu thϊếp lại, liếc trộm Tề Thiệu Diễn một cái, mới phát hiện đối phương đã bỏ bưu thϊếp vào, yên tĩnh đứng sau lưng, chờ cô.
Nam thần kiên trì tốt như thế quả thực quá tốt.
Cô vừa xoay người, chuẩn bị nói gì đó với Tề Thiệu Diễn, mà anh cũng đang đợi cô quay đầu, không ngờ tai truyền đến âm thanh ngạc nhiên, vui sướиɠ và hiếu kỳ.
"Đó là Trà Trà?"
"Nhìn giống lắm! Chắc là người thật chứ?"
"Dáng vẻ thật xinh đẹp!"
"F*ck vậy mà vô tình gặp được nữ thần của tôi, mau chụp anh, tôi muốn khoe lên weibo."
"Bên cạnh Trà Trà bạn trai sao? Thật đẹp đẹp trai mà, ông trời ơi!"
"Không nghĩ đến lúc sống còn có thể nhìn thấy trai đẹp xứng với gái đẹp như thế, lão tử không còn gì tiếc nuối nữa!"
Âm thanh nho nhỏ rải rác từng chút từng chút truyền đến, một đám người nhỏ đã nhanh chóng tụ tập lại thành đông, đại đa số hình như vẫn chưa nhận ra đây là tình huống gì, chỉ ở phía xa ngóng cổ đưa mắt liếc một cái.
Mặc dù như vậy, Tề Thiệu Diễn để ý thấy Lục Thiền đã thay đổi sắc mặt.
Điện thoại di động cũng đồng loạt hướng về cô, thậm chí còn kèm theo một bên của anh. Đèn nhấp nháy, tiếng chụp ảnh tách tách vang lên khắp nơi như đâm vào da thịt cô. Lúc này chân Lục Thiền đã có chút mềm nhũn, muốn ngã xuống thủy tinh trong suốt trước mặt.
Tầm nhìn đột nhiên biến thành bóng ma tối tăm, thân hình người đàn ông to lớn từng chút từng chút che trước mặt cô. Nụ cười trên mặt Tề Thiệu Diễn bỗng nhiên biến mất, anh hơi ngừng lại một chút, từ từ dắt tay cô: "Đi thôi, chúng ta đi xuống trước."
Cảm giác rơi xuống đáy vượt nhanh chóng biến mất, chân Lục Thiền có chút lảo đảo để mặc anh tùy ý nắm tay mình, không nhanh không chậm chặn những ngọn nguồn của những tiếng động ầm ĩ
lại phía sau, nhanh chóng vào trong thang máy, cách ly thế giới đầy hỗn loạn kia.
Vào trong thang máy, mới từ từ thả tay cô ra.
Trong vòng một ngày bị cầm tay hai lần, Lục Thiền cảm thấy trái tim vốn chẳng mấy cứng cỏi của mình bị chơi đùa đến hư hỏng.
Tề Thiệu Diễn híp mắt một cái, vẻ mặt không nhìn rõ vui hay bực, sắc mặt nhàn nhạt lơ lửng tự do trên đỉnh đầu của cô, giống như đang suy nghĩ cái gì.
"Thân thể không thoải mái sao?" Tề Thiệu Diễn đột nhiên cúi đầu, âm thanh quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp.
Lục Thiền nói: "Hả? Không có... Chỉ là em không thích chụp ảnh, cảm giác không tốt thôi. Ha ha."
Cô cười cười, giống như muốn xin lỗi vậy rụt cổ một cái.
Lòng Tề Thiệu Diễn thắt chặt một cái, anh yên lặng hồi lâu nói: "Xin lỗi."
"A?" Lục Thiền không kịp phản ứng tại sao anh lại nói xin lỗi chứ.
"Đã làm cho em không thoải mái." Anh nói.
Lục Thiền cúi đầu cười cười: "Cái này không tính là gì."
Ra khỏi cao ốc An Mậu, liền cảm nhận được khí lạnh bức người, Lục Thiền khoác chiếc áo khoác mỏng, nhẹ thở ra một ngụm khí. Cô len lén liếc nhìn Tề Thiệu Diễn đang gọi điện thoại, trong lòng có chút mùi vị không nói lên được.
"... Ừ tôi đã biết, tôi sẽ chú ý." Tề Thiệu Diễn cúp điện thoại, ánh mắt chuyển hướng sang tên đang nhìn lén anh, cười nói, "Đưa em về nhà."
"A."
Đến cửa tiểu khu, Tề Thiệu Diễn giống như lần trước, cười nhạt nói: "Em lên đi." Anh đứng nơi này nhìn vào trong.
Lục Thiền vẫy tay anh: "Học trưởng, em lên đây!"
Tề Thiệu Diễn nhìn bóng lưng Lục Thiền dần biến mất khỏi tầm mắt, anh không nói gì, hai tay cắm vào túi từ từ đi ra ngoài.
****
Lục Thiền lau lớp mồ hôi mỏng trên vầng tráng, tâm tình thay đổi lên xuống rốt cuộc cũng có chút mầm giống ngọt ngào, cô tràn trề năng lượng đi lên lầu. Ánh sáng trong hành lang mờ ảo, bóng tối đen như mực dần kéo xuống.
Lục Thiền vừa đi lên lầu ba, nhọc nhằn vịn lấy cầu thang, đi nhanh về phía trước, lúc vừa mới tới cửa, thì bị người ta che miệng lại.
Hai chân đột nhiên cách mặt đất, ngay cả thời gian giãy dụa cũng không có, mùi mồ hôi tay nhàn nhạt che lấy hô hấp của cô, thân thể của cô bị một lực mạnh của đôi tay mạnh mẽ giam cầm, không thể động đậy.
F*ck đây là tình huống gì?
Lục Thiền mở to hai mắt nhìn, đáng tiếc thị lực xuất sắc ở trong hành lang đen kịt như thế nào cũng chẳng phát huy được gì, không thèm chờ cô phản ứng gì, đã bị một vật cùn đập mạnh một cái, dây thần kinh đầu nhanh chóng rụt lại, cô nhịn không được run rẩy cả người, không kiên trì được vài giây liền hôn mê bất tỉnh.
Không có bất kì giấc mơ nào, cô hôn mê trong bóng tối yên tĩnh không biết được bao lâu thì bị người ta dùng nước tạt cho tỉnh lại.
Áo sơ mi trên người và áo khoác ngay tức khắc dính sệt lại, dán thật chặt vào người cô, thân thể Lục Thiền không khỏi run lên, theo phản xạ muốn mở mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện hai mắt của mình bị người ta che lại, chỉ có thể nhìn xuyên qua một cách hời hợt nhìn không ra bóng người chuyển động.
Trống không chỉ tiếng bước chân vọng lại trong căn phòng này.
Dưới tình huống không thấy được gì, nói không sợ chính là gạt người, nhưng trong khả năng cho phép, Lục Thiền cảm thấy mình có thể nhìn rõ tình hình trước mắt —— quả thực cũng không tệ.
Bị bắt cóc, bị uy hϊếp, bị làm con tin để gϊếŧ.
Thời gian quý báo để yêu đương cô cũng chưa cảm nhận được thì đã đi đến cuối đời rồi.
Trong mấy phút ngắn ngủi này, Lục Thiền dựa thân thể đang cứng đơ của mình vào lưng ghế, ngay cả lời trăn trối cũng nên phỏng theo được rồi.
"Chậc," Một giọng nam khàn khàn đột nhiên vang lên, loại âm thanh như cọ xát này khiến Lục Thiền có chút khó chọ, "Nha đầu cô, vậy mà không thèm cô một tiếng."
Lục Thiền mím miệng thật chặc, không dám thở mạnh dù chỉ một tiếng.
Hình như người nọ cười: "Không nói lời nào? Tôi có rất nhiều phương pháp để cô mở miệng."
Lục Thiền bật người mở miệng: "Anh muốn làm gì?"
Câu hỏi này quả thực không có trình độ, người ta muốn làm gì vừa nhìn đã biết ngay, nếu không trói mình tới đây làm gì chứ? Lục Thiền nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng che giấu nội tâm khẩn trương của bản thân: "Tôi... Trên người tôi chỉ có thể xe buýt, muốn lấy thì lấy đi."
Người đàn ông cười, chế giễu nói: "Lão tử không thiếu tiền."
Lục Thiền khẩn trương hơn: "Tôi có bệnh xi-đa!"
"Khà ——" Người đàn ông không nhịn được cười ha hả, "Nha đầu này cũng thú vị đó."
Lục Thiền muốn khóc.
Người đàn ông ngưng cười, trong phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh, nhưng chỉ trong chốc lát, cô nghe được người đàn ông đó cúi đầu nói: "Tôi chỉ là thay người khác xem cô, một chút nữa người lấy mạng cô không phải tôi.
Lục Thiền "Oa" một tiếng liền khóc lên.
Hình như người đàn ông có chút kinh ngạc, trơ mắt nhìn tiểu nha đầu gầy yếu trước mắt khóc đến không thở được, nhất thời trong lòng có chút phiền muộn hỗn loạn, lúc muốn quát lên bảo cô ngưng lại, thì nghe được tiếng động của cửa.
Ồ, chính chủ đã trở về.
Bên tai Lục Thiền vang lên một tiếng nổ, những cảm xúc tạp nham như pháo hoa nổ tung trong đầu cô.