Chương 7: Anh Lục từ trên trời rơi xuống

Editor: WangFengg

Một tay Nam Phương che ngực, một tay dùng sức đẩy con quỷ già háo sắc này ra, tên họ La này vốn dĩ không kiêng nể gì, thấy cô chống cự, anh ta lập tức tát lên mặt cô một cái.

Một cái tát này khiến tai Nam Phương ù đi, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa thì ngất đi, con quỷ già háo sức này lợi dụng lúc cô thất thần, vùi đầu vào cổ cô, có thứ gì đó chạm vào bụng cô, cảm giác đó khiến cô suýt nôn ra.

“La Sinh! Nếu hôm nay anh dám làm gì tôi, tôi nhất định sẽ kiện anh!” Nam Phương kịch liệt giãy giụa, dùng răng và móng tay của mình cào mạnh vào mặt ông ta, trên mặt ông ta bị cào ra vài vết máu!

La Sinh bị đau nên đứng dậy đá mạnh vào bụng cô, cú đá khiến cô bay xa vài mét.

Đây là lần đầu tiên Nam Phương biết thế nào là đau đến mức run rẩy, cơ thể cong lại không thể động đậy, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.

Thấy La Sinh lại định nhào lên người mình, Nam Phương không màng đến bất kỳ điều gì nữa, vơ lấy đồ vật bên cạnh, lấy được một cái gạt tàn thuốc, nhắm chuẩn ném lên trán ông ta, sau đó trán ông ta chảy máu, Nam Phương nhân cơ hội bò dậy, chạy ra cửa!

Trong hành lang yên tĩnh không một bóng người, cô dùng hết sức chạy về phía trước, cùng lúc, cô cảm thấy cảnh tượng trước mắt đang quay cuồng, khiến cô không thể đứng vững...

Chuyện này.... Là sao đây?

Nam Phương vịnh vào tường, đồng thời nhìn thấy người đàn ông phía sau đuổi theo mình, cô muốn chạy, nhưng hai chân lại không thể nhúc nhích...

La Sinh nắm lấy tóc cô, kéo cô về phía ông ta, sắc mặt ông ta hung dữ, cười nhạo: “Chạy đi! Mày cứ chạy tiếp đi! Uống rượu của tao xong rồi mà muốn chạy sao!”

Rượu?

Là rượu của ông ta!

Nam Phương nhớ tới, cô đúng là đã uống ly rượu ông ta đưa, ông ta đã động tay động chân vào trong ly rượu!

Trên mặt La Sinh lộ ra vẻ đắc ý, vỗ vỗ mặt của cô, nói: “Mày chạy đi, chạy nữa đi, ha ha ha, đợi đến khi thuốc phát huy tác dụng thì nhất định mày sẽ cầu tao chơi mày!”

“Thằng khốn!” Giờ phút này Nam Phương muốn gϊếŧ người!

Bây giờ cô hoàn toàn không mặc gì, La Sanh đang xanh mắt nhìn cô, liếʍ môi, đang định vồ đến hôn cô!

Nam Phương tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng cảm giác buồn nôn như dự đoán không đến, nhưng anh lại nghe thấy tiếng hét thê thảm của La Sinh!

Cô đột nhiên mở mắt ra, thấy La Sinh bị đá ra xa vài mét, ôm chặt lấy đũng quần của mình... trong miệng không ngừng kêu rên.

“Anh... Anh Lục?” Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thừa Dư.

Anh mặc một bộ vest màu xám bạc, trông vẫn tỉ mỉ nghiêm trang như trước, người như vậy xuất hiện trước mặt cô như từ trên trời rơi xuống, không biết vì sao, hốc mắt của Nam Phương lập tức đỏ lên, hai chân mềm nhũn ngã lên người anh, lập tức bị mùi thuốc lá nhàn nhạt bao lấy, trái tim lắng xuống sau một buổi tối điên loạn.

Lục Thừa Dư cởϊ áσ khoác ra, khoác lên người Nam Phương, đỡ cô ngồi xuống đất rồi đi về phía La Sinh.

Không nói một lời nào, anh đã ra tay đấm và đá vào người La Sinh!

Nam Phương dường như đóng băng.

Vậy mà Lục Thừa Dư, Lục Thừa Dư thực sự đã tự mình ra tay đánh người!?

Cô chưa được xem kịch hay bao lâu, rất nhanh đã cảm thấy cơ thể của mình đang thay đổi, cảm giác như từng tế bào đang bốc cháy, từ lòng bàn chân nóng bỏng đốt đến tận trái tim.

Nóng.

Nóng quá.

Du͙© vọиɠ cuồng nhiệt khiến mọi dây thần kinh của cô đều sẵn sàng ngo ngoe hoạt động, Nam Phương cắn chặt đầu lưỡi, cố gắng dùng đau đớn để lấy lại lý trí.

“...Ư... Tên già khốn nạn kia... anh đã cho tôi uống... uống thuốc quỷ quái gì vậy!”

Những tiếng rêи ɾỉ trầm thấp đứt quãng không ngừng tràn ra khỏi miệng cô, cô dùng hết lý trí để kiềm chế bản thân, chịu đựng từng cơn du͙© vọиɠ lăn lộn, nhưng khi hơi thở bắt đầu dồn dập hơn, một số hình ảnh cực kỳ hạn vế vẫn không thể kiểm soát được hiện ra trong đầu.