Editor: WangFengg Không bao lâu sau, bên kia có giọng lười biếng của một người phụ nữ nói ‘alo’, Nam Phương cười: “Chị Lan, giờ nào rồi mà chị vẫn chưa dậy?”
“Tối hôm qua chị đi làm việc, suýt chút nữa gãy cả eo rồi, bây giờ có thể dậy nghe điện thoại của em là tốt lắm rồi đấy, nói đi, có chuyện gì?”
“Em có một căn nhà trong tay, muốn làm phiền chị Lan bán giúp em.”
“Ở khu nào?”
“Một biệt thự ở ngoại ô thành phố.”
Chị Lan dừng lại, nhanh chóng đoán ra: “Cậu chủ Lục cho à? Các em kết thúc rồi à?”
Không đợi Nam Phương trả lời, cô ấy nói với giọng điệu chợt nhận ra: “Đã một trăm ngày rồi.”
Nam Phương yên lặng cười cười, mọi người đều biết quy củ của cậu chủ Lục, một người đàn ông tàn nhẫn như vậy, nếu không phải do ‘cần’ thì tại sao cô lại chủ động đi trêu chọc anh?
Sau khi chị Lan mặc quần áo xong, nói không rõ mấy chữ, chỉ nói: “Đến “Hoàng Kim Đài’ đi, gặp mặt chúng ta sẽ nói chi tiết hơn.”
Nam Phương không phản đối, cúp điện thoại, vẫy xe, đi đến nơi đó.
Hoàng Kim Đài là một câu lạc bộ cao cấp, Nam Phương không phải ‘quý cô’ ở đây, nhưng lại ở chỗ này gặp được Lục Thừa Dư.
Trong phòng, chị Lan châm một điếu thuốc, ngậm ở giữa đôi môi đỏ mọng, hút một hơi rồi nhả khói: “Chị biết cậu chủ Lục luôn hào phóng với người tình, nhưng đây là lần đầu tiên chị thấy hào phòng đến mức như vậy, xem ra anh ta rất thích em đấy.”
Nam Phương nhún nhún vai, không cho là vậy: “Thích rồi cũng chỉ đến một trăm ngày thôi.”
Chị Lan mỉm cười, thật ra cô ấy không nhiều tuổi lắm, mới 24-25 tuổi, nhưng cô ấy bước vào xã hội từ rất sớm, kinh nghiệm trải đời rất nhiều, chưa kể cô ấy hay xếp đầu bảng trong Hoàng Kim Đài, có địa vị rất cao, tất cả mọi người đều phải gọi một tiếng ‘chị’.
Chị Lan cố nén nụ cười, mím môi nói: “Vị trí tốt như vậy, em thật sự muốn bán sao? Chị nói này Sênh Sênh, em cũng nên nghĩ đến bản thân mình, không thể ném mọi thứ vào cái hố không đáy đó, nếu sau này xảy ra chuyện thì em định làm gì?”
Nam Phương đột nhiên im lặng.
Chị Lan và cô là bạn thân đã nhiều năm rồi, biết được nỗi đau sâu thẳm mà cô giấu kín trong lòng, cô ấy thở dài, nắm lấy tay cô nói: “Em không giống với chị, Sênh Sênh, em đừng ra ngoài nhận việc tiếp được không?”
“Không thể nào!”
Hai người trầm mặc một lát, Nam Phương cúi đầu, cười khổ, nói: “Chị Lan, chị nói như vậy sao em có thể không hiểu? Nhưng nếu không phải vì cái hố sâu không đáy kia thì tại sao em lại phải đi trêu Lục Thừa Dư chứ?”
Từ trước đến nay cô rất cởi mở, nguyên tắc sống của cô cũng rất đơn giản—— Trong thời kỳ đặc biệt, có một số việc khác thường nhất định phải làm, phụ nữ ngày nay không đáng giá bao nhiêu. Ít nhất là không gì đáng giá hơn mạng người.
Lan tỷ không biết nên khuyên cô như thế nào, Nam Phương cũng không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ đưa giấy chứng nhận bất động sản cho cô ấy, mím môi cười nói: “Chị Lan, căn nhà giao cho chị, giá cả tùy chị chọn, nói chung là bán được càng sớm càng tốt. Công ty còn có việc, em về trước đây, hôm khác mời chị ăn cơm sau.”
Khi Nam Phương đi tới cửa, chị Lan ở phía sau mới chậm rãi nói: “Thật ra chị vẫn luôn muốn hỏi em một chuyện.”
“Em nói em ‘trêu’ người ta là vì tiền, vậy có phải lúc đấy ai cho em tiền thì em đều đồng ý không? Không phải là Lục Thừa Dư thì em cũng đồng ý?”
Bước chân Nam Phương đình trệ, trong lòng có loại cảm giác khó xử, không biết nên như thế nào trả lời, vội vàng quay đầu đi, không nói thêm một câu nói, rời đi luôn.
Điếu thuốc giữa hai ngón tay đã cháy hết, chị Lan ném mẩu thuốc vào trong gạt tàn, nghĩ đến Nam Phương ba tháng trước vừa yếu ớt vừa kiên cường, từ đáy lòng thở dài một hơi: “Không phải đâu nhỉ, nếu không phải anh ta thì sao em có thể sẵn sàng đồng ý chứ?”