Chương 42



Ông Lương ghét bỏ ra mặt: " Nha đầu kia mà có thể giúp đỡ cháu, thì ông đã bớt phải bận tâm đến nó." Nhưng sự ôn nhu và kiêu ngạo trong mắt ông lão lại rất rõ ràng.

Đường Thi cười ôn nhu, thật là một ông lão kỳ lạ.

"Ông ngoại!" Trịnh Tiểu Hi thở hồng hộc xuất hiện ở cửa phòng bệnh, nhìn thấy ông Lương, lập tức ôm chặt ông, lại nhanh chóng buông ra, quan sát toàn thân trên dưới của ông: " Bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng không?"

"Ta có thể có chuyện gì? Chỉ trật chân một chút thôi." Vẻ mặt ông Lương không thèm để ý nói.

Trịnh Tiểu Hi nghiêm túc nhìn chân ông Lương, lại hỏi Đường Thi Đoạn Thích bên cạnh, trái tim mới dần dần buông xuống: "Ông ngoại, về sau không cho phép ông như vậy nữa, chẳng lẽ ông nhẫn tâm nhìn cháu gái duy nhất của ông đau lòng khổ sở?"

Ông Lương nhìn Trịnh Tiểu Hi, bỏ qua đề tài này, hỏi: "Một mình cháu chạy tới đây?"

"Cha đang hỏi bác sĩ về vết thương của ông ở bên ngoài." Lần này Trịnh Tiểu Hi ngoan ngoãn trả lời, cũng không dám gây lộn với ông ngoại mình như trước, vừa rồi cô thật sự bị hù chết!

Sau khi cha Trịnh tới phòng bệnh, Đoạn Thích với Đường Thi liền tạm biệt về nhà, dù sao cũng không còn sớm, bọn họ còn không trở về nhà, hai ông bà Đoạn gia sẽ lo lắng.

"Đoạn Thích, may mà anh phản ứng nhanh." Hiện tại Đường Thi nhớ tới một màn mạo hiểm kia, còn có chút lạnh cả người.

Nếu người chạy tới cứu ông Lương là cô, cô không dám bảo đảm, cô với ông Lương đều sẽ bình yên vô sự.

Ai ngờ Đoạn Thích chỉ nhìn cô một cái, thờ ơ nói: "Ừm."

Hai tay Đoạn Thích đang đút trong túi nắm chặt lại, ngón tay nhúc nhích, nhớ tới hình ảnh Đường Thi lập tức chạy hướng đường phố, hạ mi mắt xuống.

Đường Thi ngẩng đầu nhìn Đoạn Thích, thấy Đoạn Thích cúi đầu đi đường, không khí quanh thân có hơi đè nén, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

"Hai người các cháu đều không có việc gì chứ?" Bà Đoạn đã sớm biết chuyện này, thấy hai người đã trở lại, đeo kính lên lôi kéo hai người nhìn, hận ánh mắt không thể xuyên thấu, sợ hai người giấu chỗ bị thương trong quần áo.

"Bà, không có việc gì, đừng lo lắng." Đoạn Thích an ủi nói.

Ông Đoạn ra sức vỗ vỗ vai cháu trai, thấy Đoạn Thích không có chuyện gì thì gật gật đầu.

Bà Đoạn yên tâm, bà chỉ sợ Đoạn Thích bị thương cũng không nói ra, lại hỏi: "Đường Đường thì sao?"

"Bà Đoạn ông Đoạn, cháu không sao, cháu chỉ đứng ở bên cạnh mà thôi." Đường Thi hơi mặt đỏ, cô một chuyện cũng chưa từng làm, một chuyện cũng chưa từng làm a.

Nhưng mà cảm giác được quan tâm thật tốt.

Bà Đoạn thấy thế, yên tâm, lại lải nhải nói: "Hiện tại phương tiện giao thông chính là quá nhiều, chất lượng cái xe máy kia cũng chưa được kiểm tra, sao có thể bán cho người dùng? Thật quá thiếu đạo đức."

Ông Đoạn đã sớm gọi điện thoại hỏi tình huống, xe máy là xe mới, nhưng trải qua kiểm tra, phát hiện chất lượng xe máy rất kém, không biết là lấy linh kiện cũ ở nơi nào lắp rắp lại, cải tạo thành xe mới bán cho khách, chủ xe cũng không biết gì, bị lừa.

Tuy rằng không gây ra mạng người, nhưng ông Đoạn vẫn lợi dụng quyền lực trong tay, cho người tra rõ chuyện này, còn có linh kiện cũ lắp ráp thành xe mới, chuyện này cũng làm một đoạn thời gian sau đó, mấy nơi bán xe ở Bắc Kinh luôn nơm nớp lo sợ, người nào đó cũng thu liễm rất nhiều, không dám thật giả lẫn lộn nữa.

"Ai da, nếu xe con cũng như thế này thì không phải còn xảy ra chuyện lớn hơn nữa sao?" Bà Đoạn vừa nói vừa nhìn ông Đoạn, ông Đoạn nghiêm mặt lại, lại lần nữa gọi điện thoại, lại một lần giao nhiệm vụ cho từng người, cái này cũng làm người phía dưới càng cố gắng chấp hành tốt hơn.

Bà Đoạn vừa lòng, cười nói: "Không có việc gì thì tốt rồi, đêm nay uống thêm chút canh cho bớt kinh hãi."

Đường Thi uống thêm mấy chén canh, ôm bụng về phòng, cô cũng không dám tiếp tục ở lại dưới lầu, ở lại có khi còn bị nhét thêm trái cây nữa thì làm sao?

"?" Đường Thi đang muốn đóng cửa phòng lại, đột nhiên một bàn tay to cắt ngang động tác của cô, ngẩng đầu thì thấy là Đoạn Thích, ngơ ngác hỏi: "Đoạn Thích? Làm sao vậy?"

Đoạn Thích chỉ cúi đầu nhìn Đường Thi, mắt đào hoa sâu thẳm, thật lâu không nói, thời gian dài làm Đường Thi bắt đầu không được tự nhiên, Đoạn Thích mới thong thả mở miệng: "Đường Thi."

Cặp mắt đào hoa kia nghiêm túc làm Đường Thi nhịn không được liếc mắt, trong lúc nhất thời cũng quên mất mình không được tự nhiên, đứng thẳng người lại: "Cái gì?"

"Có nguy hiểm thì đừng chạy lên phía trước." Đoạn Thích lại bỏ thêm một câu, trong mắt có chấp nhất nào đó: "Đồng ý với anh."

Đường Thi kinh ngạc nhìn Đoạn Thích, còn không đợi cô nói chuyện, Đoạn Thích đã duỗi tay đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa, giọng nói trầm thấp: "Nhớ rõ đừng bao giờ làm chính mình bị thương." Bởi vì như vậy anh sẽ đau lòng.

Nhất thời Đường Thi không biết nên phản ứng gì, Đoạn Thích liên tiếp nói làm cô vô cùng khϊếp sợ, đêm nay Đoạn Thích, phá lệ... ôn nhu.

"Đoạn Thích, anh..." Đường Thi nhìn Đoạn Thích, trong lúc lơ đãng đυ.ng phải hai ánh mắt sâu thẳm như xoáy nước kia, giật giật môi, muốn nói cái gì, lại không nói ra nổi, cặp mắt đào hoa kiêu ngạo ngày xưa có cái gì đó rất quen thuộc, cô từng nhìn thấy trong mắt ai rồi...

Kim... Kim Khanh, rất giống, nhưng rồi lại có cái gì đó không giống, suy nghĩ trong đầu Đường Thi có chút hỗn loạn.

Trong đầu có cái suy nghĩ mơ mơ hồ hồ muốn thành hình, trong lòng Đường Thi càng rối loạn.

Nhìn ánh mắt né tránh của Đường Thi, Đoạn Thích không thể nói được mình có cảm giác gì, vui sướиɠ buồn bực đều có, nhưng cho dù Đường Thi vẫn chưa thích anh, anh cũng không muốn tiếp tục che giấu tình cảm chân thật của mình, anh chờ đủ lâu rồi.

Hơn nữa, anh không muốn chuyện nguy hiểm như hôm nay lại xảy ra lần nữa, những lúc như thế này, ngay cả tư cách ôm cô một cái anh cũng không có, chỉ có thể trộm nắm chặt hai tay, âm thầm tức giận hối hận.

"Đường Thi, em thông minh như vậy, chắc chắn có thể hiểu rõ anh suy nghĩ gì?" Đoạn Thích nhấp môi nói.

Đường Thi hoảng sợ, cúi đầu nói: "Em không biết." Cô một chút... Cũng không muốn biết.

Ánh mắt đào hoa của Đoạn Thích hơi nheo lại, làm như rất không vừa lòng với câu trả lời của Đường Thi, nhưng Đoạn Thích cũng không dám muốn câu trả lời nhanh như vậy, trong lòng ít nhiều gì vẫn có chút khó chịu, nhưng đối mặt với người mình thích, thì thêm một chút kiên nhẫn, Đoạn Thích vẫn có!

"Không biết? Vậy em ngẩng đầu nhìn anh, mẹ nó, không dám ngẩng đầu à? Đường Thi, anh lại không biết, lá gan của em cư nhiên nhỏ như vậy đó, ngay cả chứng thực cũng không dám." Đoạn Thích khó chịu mà xoa nhẹ đầu Đường Thi, nhưng trong lòng nhớ kỹ lời nói Đường Thi, không làm loạn tóc cô.

Đường Thi: "..." Sao lại có cảm giác cô hơi lúng túng nhỉ?

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà ngẩng đầu, Đường Thi lại lần nữa đυ.ng phải cảm xúc chưa từng biến mất trong cặp mắt đào hoa, lúc này đây càng đánh sâu vào lòng cô hơn, đến nỗi Đường Thi thật lâu cũng không rời mắt được.

Đoạn Thích sửng sốt trong chớp mắt, không dời mắt đi, anh quang minh chính đại muốn Đường Thi biết, Đoạn Thích anh thích cô, cứ như vậy, Đường Thi nhất định phải đối mặt với việc anh thích, mà anh vẫn luôn muốn đáp án của cô, vẫn luôn nghẹn như vậy, thật quá không giống phong cách của anh!

Trong không gian yên tĩnh, dường như Đường Thi nghe thấy tiếng tim đập của mình, có chút nhanh, có lẽ, tiếng tim đập kia không phải của cô.

Người dời mắt trước là Đường Thi, mùa hè còn chưa tới, sao lại có cảm giác nóng thế nhỉ? Đường Thi rất không được tự nhiên, lúc này, cô thật sự thấy rõ thứ trong mắt Đoạn Thích.

Nhưng... trong nháy mắt này, Đường Thi suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ tới nguyên chủ Đường Thi, nghĩ tới Tô Tiếu, nghĩ tới hai ông bà Đoạn gia, nghĩ tới rất nhiều rất nhiều người.

Sao Đoạn Thích có thể thích cô được?

Trầm mặc bao phủ, Đường Thi muốn nói cái gì đó, nhưng cô phát hiện, so với vừa rồi, cô càng không biết nên nói cái gì hơn.

Đoạn Thích nhìn thấy bộ dáng này thì muốn thở dài, nhưng Đoạn Thích mở miệng giọng nói lại lộ ra một loại ôn nhu kiên định: "Đường Thi, anh thích em, em nghe thấy không, hoặc là nói, em cảm nhận thấy không."

Đường Thi nhéo nhéo ngón tay, không nói lời nào, cô đang tự hỏi, trả lời vấn đề này như thế nào đây.

"Đừng cho anh đáp án quá nhanh, cứ suy nghĩ cho thật tốt." Nói xong, Đoạn Thích lại nhìn thoáng qua Đường Thi đang cúi đầu, xoay người rời đi.

"Đoạn Thích, sao anh xác định được, anh thích em?" Cuối cùng Đường Thi cũng hỏi.

Đoạn Thích dừng bước, xoay người nhìn Đường Thi: "Đường Thi, là do anh biểu hiện không đủ rõ ràng, hay là em không đủ thông minh?" Nắm tay lại, Đoạn Thích cảm nhận được lòng bàn tay dính nhớp, đó là mồ hôi của anh.

Đường Thi nghẹn lại, nhìn cửa đối diện đóng lại, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh, thật lâu sau, mới khép cửa phòng lại.

Đoạn Thích biểu hiện rõ ràng, cô cũng đủ thông minh.

Sao cô có thể quên được, thích một người, đôi mắt sẽ không gạt người.

Mà cảm xúc trong cặp mắt đào hoa của Đoạn Thích quá rõ ràng, rõ ràng đến mức cô không cách nào xem nhẹ nổi, sao cô lại cảm thấy, những cảm xúc đó nhiễm lên đôi mắt đào hoa thoạt nhìn càng đẹp mắt hơn vậy?

Muốn nói không thích, giống như cũng không đúng lý hợp tình lắm.

Đường Thi buồn rầu suy nghĩ, cô vốn là muốn dọn một băng ghế tốt ngồi xem kịch cẩu huyết, kết quả, vẫn đưa chính mình vào trong vở kịch, hơn nữa nhân vật của cô giống như thay đổi vị trí, mà Đoạn Thích, cũng bởi vì cô mà xảy ra biến hóa quá lớn!

Tiếp xúc với Đoạn Thích càng nhiều, Đường Thi càng hiểu rõ Đoạn Thích hơn, so với nam phụ Đoạn Thích bá đạo thâm tình trong sách thì Đoạn Thích mà cô biết càng giống một cậu bé kiêu ngạo nói một đằng nghĩ một nẻo hơn, không có thâm tình, anh là một người hiếu thuận, có chút ngoan, có chút kiêu ngạo trẻ con.

Đường Thi biết, từ lúc bắt đầu gặp được Đoạn Thích Tô Tiếu Cố Lệ, quả thật cô luôn cho rằng họ là người trong sách, nhưng sau khi ở chung, Đường Thi cũng biết, cô không thể áp đặt hết giống như trong sách, chẳng qua, muốn nhảy khỏi cái vòng luẩn quẩn trong cốt truyện, không dễ dàng như vậy, cho tới bây giờ, Đường Thi vẫn cứ phát hiện mình không thoát khỏi cốt truyện.

Cô để ý cốt truyện, cho nên không dám đến quá gần đám người Tô Tiếu, ngoại trừ Đoạn Thích, bởi vì cô sinh hoạt ở Đoạn gia, không có lý do không gặp Đoạn Thích, thậm chí sâu trong lòng của cô có chút không muốn đối đầu với Tô Tiếu, bởi vì tương lai Tô Tiếu thật sự quá cường đại, bóp chết cô tựa như bóp chết một con kiến con.

Mà cô chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, cho nên cô chỉ có thể vẫn duy trì thái độ bình thường, ý đồ cảnh cáo mình đây là sự yên bình giả tạo, để Tô Tiếu không bắt được sai lầm của cô, để tránh tương lai Tô Tiếu quay đầu tìm cô tính sổ.

Đường Thi cười khổ, cô hiểu được quan hệ lợi hại, cho nên luôn luôn giúp mọi người làm điều tốt, vì chính mình mà để lại đủ đường lui, đơn giản là vì chính cô không có tư bản.

Nhưng trong xương cốt Đường Thi lại có một cổ kiêu ngạo, cô sẽ không hèn mọn, sẽ không cúi đầu, bởi vì cô muốn bảo vệ kiêu ngạo của chính mình, cho nên lúc đối mặt với đám người Tô Tiếu, cô cũng sẽ tức giận, sẽ không tùy ý để mình chịu uất ức, nếu có thể, cô cũng muốn nổi giận một lần.

Đáng tiếc, cho tới nay, cô vẫn chỉ có thể duy trì thái độ không nóng không lạnh như vậy, không cho mình chịu thương tổn, cũng không cho người khác có cơ hội tổn thương chính mình, cô làm như vậy, là sai rồi sao?

Hiện tại Đoạn Thích thích cô, vậy về sau thì sao?

Nghĩ đến quyển sách kia, Đường Thi nhấp môi, trầm mặc.

Cuối cùng cô cũng không dám hy vọng xa vời quá nhiều.

"Buổi sáng tốt lành." Đường Thi hơi sửng sốt, Sau đó tự nhiên chào hỏi với Đoạn Thích.

Đoạn Thích: "Chào." Ngay sau đó nhìn thấy vẻ mặt Đường Thi thì nhíu mày, nhưng nghĩ đến tối hôm qua anh nói phải cho thời gian, cuối cùng cũng nhịn xuống, không hỏi.

Đường Thi lại gọi Đoạn Thích lại, thực nghiêm túc nhìn Đoạn Thích nói: "Đoạn Thích, em đã suy nghĩ nghiêm túc, hiện tại em sẽ không tiếp nhận bất kỳ ai."

Đây là cự tuyệt? Trong lòng Đoạn Thích rầu rĩ, nhưng rất nhanh nói: "Không phải hiện tại, vậy sau này thì sao?"

Đường Thi nghẹn lời, châm chước nói: "Chuyện sau này, rất khó nói."

Đoạn Thích thay đổi cách nói, nói thẳng vào vấn đề: "Đường Thi, vậy em thích anh không?"

Đột nhiên Đường Thi cúi đầu, không dám nhìn Đoạn Thích, im lặng nửa ngày, giọng nói rầu rĩ vang lên: "Không thích."

Đoạn Thích cười khẽ một tiếng, đột nhiên Đường Thi ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng Đoạn Thích cong lên: "Đường Thi, em dám đặt tay lên ngực mình nói những lời này không?"

Đường Thi: "..."

Đột nhiên tâm trạng Đoạn Thích trở nên tốt lên, anh không vội, anh có thể chờ một chút: "Hừ, tiểu gia lại cho em thêm thời gian suy nghĩ lại thật kỹ, nghĩ tốt lại nói tiếp, trước khi chưa nghĩ kỹ, tiểu gia không muốn nghe bất cứ câu trả lời ba phải nào cũng được."

HaiI người một trước một sau xuống lầu, hai ông bà đã sớm ngồi ở trên bàn cơm, sau khi ông Đoạn động đũa, Đường Thi cũng từ từ ăn bữa sáng, trong khoảng thời gian đó chưa từng cho Đoạn Thích ở phía đối diện một ánh mắt nào, còn Đoạn Thích vẫn thi thoảng liếc Đường Thi một cái, sâu trong mắt đào hoa có ý cười.

"Đường Thi, hai người, sao có cảm giác quái quái?" Trương Mẫn cảm thấy sau lưng lạnh lạnh, cô mẫn cảm phát hiện hai người ở ghế sau không bình thường.

Tôn Giai nhìn theo, đầu quay xuống, không dám nói lời nào.

Đường Thi hết chỗ nói luôn, lắc đầu: "Chúng tớ không sao, đừng lo lắng, cho dù có việc cũng sẽ giải quyết rất nhanh."

Tay cầm sách hơi ngừng lại một lúc, Đoạn Thích tiếp tục nhẫn nại.

Vài ngày liên tiếp trôi qua, không chỉ Đoạn Thích cảm thấy không dễ chịu mà Đường Thi cũng khó chịu, quan hệ giữa cô với Đoạn Thích không tính là quá thân mật, nhưng ngày thường có thể nói đùa, mấy ngày nay không cãi nhau với Đoạn Thích, Đường Thi có chút không quen.

Chẳng qua, ai cũng không đánh vỡ loại trầm mặc vi diệu này trước, Đoạn Thích đang đợi, Đường Thi thì đang suy nghĩ xem nên cự tuyệt như thế nào.

Trần Nghĩa Trịnh Tiểu Hi đều phát hiện, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

"Hôm nay có một tin tức tốt muốn tuyên bố." Một câu của Phương Phương làm toàn bộ học sinh ban nhất đều chú ý đến cô.

"Trong cuộc thi tiếng Anh lần này, trường học chúng ta biểu hiện rất xuất sắc, có ba bạn học được thêm điểm đại học, có một bạn là học sinh lớp mười một, hai người khác ở trong ban ta." Phương Phương cười tủm tỉm vứt xuống một tin tức lớn.

Lập tức, động tác người ban một nhất trí chuyển dời tầm mắt đến trên người Đường Thi Đoạn Thích, Đoạn Thích đã sớm thành thói quen trở thành tiêu điểm, không thèm để ý chút nào đến ánh mắt người xung quanh, tiếp tục xem sách của mình, Đường Thi cười với Phương Phương, nỗ lực đứng vững trong tầm mắt nóng rực của toàn bộ mọi người.

Trương Mẫn Tôn Giai không xoay người lại, chẳng qua hai người đều giơ ngón cái lên với Đường Thi, lúc đối diện với ánh mắt Lý Lộ Lộ, ý cười trong mắt Đường Thi vẫn không thay đổi, Lý Lộ Lộ lập tức quay lại, nằm bò lên bàn học.

Ghen ghét lại hâm mộ? Thật đúng trẻ con, Đường Thi lắc đầu.

Có thêm điểm, Đường Thi lại càng nắm chắc việc thi đại học hơn, áp lực trên người cũng giảm hơn, nhưng khi cô từ miệng Phương Phương biết được điểm của Đoạn Thích trong cuộc thi tiếng anh còn cao hơn cô thì Đường Thi có chút luống cuống.

So với Đoạn Thích, cô là sinh viên chuyên ngành tiếng Anh, nháy mắt bị nghiền thành cặn bã, Đường Thi học tập càng thêm nghiêm túc, người ban nhất thấy Đường Thi cố gắng như vậy, thì càng khắc khổ chăm chỉ, nhưng Đoạn Thích vẫn là người duy nhất làm theo ý mình trong ban nhất.