Chương 43

"Đường Thi, đề này làm như thế nào vậy?" Tôn Giai nhỏ giọng hỏi.

Đường Thi thò lại gần nhìn đề, trong đầu liền hiện ra đáp án, nhỏ giọng giảng cho Tôn Giai nhưng không nói ra đáp án, sau khi Tôn Giai nghe xong, rất nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, cúi đầu xoát xoát xoát tính đáp án, tiếp tục làm.

Hai mắt Trịnh Tiểu Hi vô thần nhìn ba nữ sinh lớp mười hai trước mặt mình, quáng mắt, được rồi, cô vẫn nên chuyên tâm mà vẽ tranh của mình thôi, lớp mười hai cách cô còn rất xa xôi, không vội không vội.

Đường Thi cũng nhìn thấy bộ dáng hơi muốn trốn tránh của Trịnh Tiểu Hi, nhưng vẫn không nói gì, tới lúc ấy, cho dù Trịnh Tiểu Hi không muốn đối mặt cũng phải đối mặt, hơn nữa trong lòng Trịnh Tiểu Hi tự hiểu, cũng không cần cô nhọc lòng.

Trương Mẫn duỗi người, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng: "Quả nhiên đến thư viện làm bài tập là đúng, mọi người cùng nhau làm, rất nhanh đã xong."

Hôm nay là cuối tuần, ngày nghỉ của cao trung Thanh Dương, lớp mười hai cũng không ngoại lệ, sau khi biết Đường Thi sẽ đến thư viện, Trương Mẫn với Tôn Giai lập tức tỏ vẻ muốn cùng nhau đi, các cô cũng không muốn cuối tuần đều ở phòng học làm bài tập, tới thư viện cũng coi như là thay đổi tâm trạng.

Đến nỗi Trịnh Tiểu Hi, xem như con nhỏ của chồng trước, chẳng qua có người trung gian là Đường Thi, nên ba người Trịnh Tiểu Hi Trương Mẫn với Tôn Giai cũng ở chung với nhau rất tốt, dù sao tính cách ba người cũng không phải kiểu ngại ngùng nên cũng hợp nhau.

"Tớ biết có quán ăn nhỏ rất ngon, tớ đưa các cậu đến ăn được không?" Trịnh Tiểu Hi đề nghị.

"Được."

Bốn người thu dọn đồ rồi cùng nhau ra khỏi thư viện, đi theo Trịnh Tiểu Hi vào quán ăn nhỏ, thật đúng là quán ăn nhỏ, Đường Thi đánh giá quán này, ngay cả tên cũng không có, rất nhỏ, bàn ghế cũng không nhiều lắm, nhưng mà người lại không ít, liếc mắt một cái làm Đường Thi nhớ tới tuy chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng hoàn hảo.

Quán nhỏ rất sạch sẽ, chủ tiệm là hai vợ chồng già, thoạt nhìn gương mặt hiền từ, vừa thấy Trịnh Tiểu Hi đến liền nhiệt tình tiếp đón.

"Tiểu Hi, bà Ngũ khó có khi mới thấy cháu tới một chuyến, còn mang theo bạn lại đây." Người tự xưng là bà Ngũ cười nói: " Ông ngoại cháu không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, chính là vận động còn có chút không tiện, tĩnh dưỡng thêm thì tốt rồi." Trịnh Tiểu Hi cười đáp.

"Vậy thì tốt rồi, chờ ông ngoại cháu khỏe lại, nhớ bảo ông ấy lại đây ăn cơm, ta với ông ngũ của cháu đều đã lâu chưa gặp ông ấy."

Trịnh Tiểu Hi liên tục gật đầu.

Bà Ngũ nhanh chóng tiếp đón ba cô gái: "Mấy cô bé ngồi hết đi, muốn ăn cái gì cứ việc nói."

Ánh mắt Trịnh Tiểu Hi sáng lên, cười hì hì nói: "Bà Ngũ, hôm nay thật sự cháu nói cái gì cũng được?" Tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt Trịnh Tiểu Hi lại nhìn về phía đầu bếp ông Ngũ.

Ông Ngũ gật đầu: "Đúng vậy."

"Ông! Cháu muốn ăn món sở trường của ông Ngũ! Làm cho cháu món đó đi, các cậu muốn ăn cái gì?" Trịnh Tiểu Hi có đồ ăn của mình, cũng không quên ba người bạn tốt.

Đường Thi rất tò mò là cái gì làm Trịnh Tiểu Hi hưng phấn như vậy, liền nói: "Tớ cũng giống vậy đi."

Trương Mẫn Tôn Giai thấy thế, cũng muốn giống nhau.

Bốn người tìm bàn bốn người ngồi xuống, Trịnh Tiểu Hi mới giới thiệu: " Tay nghề của ông Ngũ rất tốt, canh ngao của ông ấy là món ngon đệ nhất thiên hạ! Bảo đảm các cậu ăn xong còn muốn ăn nữa."

"Khi còn nhỏ ông ngoại tớ thường xuyên mang tớ tới nơi này ăn cơm, thường xuyên qua lại, tớ cũng quen với ông Ngũ bà Ngũ hơn, người bình thường tới cũng không thể tùy tiện chọn món, đừng nhìn ông Ngũ dễ nói chuyện, thật ra tính tình ông Ngũ rất cứng rắn."

"Không muốn làm thì tuyệt đối không làm, cho dù khách yêu cầu như thế nào, ông Ngũ đều sẽ không để ý tới, thích ăn thì ăn, bà Ngũ cũng dung túng cho ông Ngũ, tuy rằng những người khách yêu cầu không được thề sẽ không đến lần nữa, nhưng không được mấy ngày, bọn họ lại xám xịt trở về."

Trịnh Tiểu Hi còn nói rất nhiều chuyện xưa xảy ra ở quán nhỏ này, ba người Đường Thi nghe được mùi bát quái, mãi đến lúc cơm lên, bốn người mới thoáng dừng lại.

Nhìn vào chén canh, trắng đến có chút trong suốt, mùi thơm của canh xâm nhập Sở hữu cảm giác, Đường Thi cảm giác rất thần kỳ, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy canh mê người như vậy, chỉ là mùi hương thôi mà đã khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.

Trịnh Tiểu Hi không nói gì, lập tức uống canh, sau đó híp mắt hưởng thụ, ba người học bộ dáng Trịnh Tiểu Hi, cũng bưng lên uống, sau đó đồng thời lộ ra biểu cảm giật mình.

Trịnh Tiểu Hi rất đắc ý: "Thế nào? Tớ không lừa các cậu chứ?" Kiêu ngạo cứ như người làm ra chén canh này là mình vậy.

Đường Thi bật cười, nhưng quả thật canh rất ngon.

Chầu cơm này, bốn người cảm thấy ăn vô cùng mỹ mãn, Đường Thi nghĩ, sau này có thể đến đây thử những món khác, không ngờ cái địa phương này hẻo lánh còn cất giấu một quán ăn như vậy.

Ăn một lần, Đường Thi thấy linh cảm tới, cho nên sau khi trở lại thư viện, Đường Thi lập tức viết ý tưởng ra, cho dù trí nhớ của cô rất tốt, nhưng có câu nói nói rất đúng, trí nhớ tốt cũng không bằng được viết ra.

Trịnh Tiểu Hi biết chuyện Đường Thi gửi bản thảo, thấy nhiều không trách, nhưng Trương Mẫn Tôn Giai không biết, chẳng qua thấy bộ dáng Đường Thi chuyên chú như vậy cũng không đi quấy rầy.

Đường Thi buông bút, thấy Trương Mẫn Tôn Giai đều đang nhìn cô, trong mắt là sự tò mò không chút che giấu nào thì cười giải thích, vì thế ánh mắt hai người nhìn Đường Thi yên lặng mà thêm chút sùng bái, ở dưới áp lực lớn như vậy, còn có thể phát triển đam mê của mình, ừm, các cô không làm được.

"Tiểu Hi vẽ thật đẹp." Trong tay Trương Mẫn đúng là bức tranh mà Trịnh Tiểu Hi vừa rồi hao phí tinh lực rất lớn để vẽ ra.

Mặt trên chính là cảnh bốn người các cô làm bài tập vừa rồi, Trịnh Tiểu Hi vẽ sinh động như thật, vẽ ra thần thái sống động của mỗi người, làm người ta nhìn mà không muốn dời mắt, Trịnh Tiểu Hi được khích lệ, mặt đầy vui mừng.

"Lại nói tiếp, tớ vốn học múa ba lê, kết quả bởi vì áp lực học tập lớp mười một quá lớn, cho nên lúc ấy bỏ, không được, chờ khi thi vào đại học, tớ muốn tiếp tục học múa, coi như không phải múa ba lê, thì cái khác cũng được." Trương Mẫn nghĩ đến chính mình nói.

Đường Thi nhìn dáng người Trương Mẫn với tư thái của cô ấy thì đoán được Trương Mẫn từng học múa, lại không biết là múa ba lê, nghe vậy thì nói: " Nếu cậu thật sự thích múa, nói không chừng sau này có thể coi nó là một công việc."

Vẻ mặt Trương Mẫn uể oải: "Tớ vốn muốn thi vào học viện vũ đạo, kết quả ba mẹ tớ đều không đồng ý, bọn họ đều cảm thấy con gái làm giáo viên rất tốt, tớ cũng cảm thấy làm giáo viên quả thật không tồi, bởi vì tớ thích ở chung với trẻ con, nhưng lại không muốn từ bỏ múa ba lê."

Đường Thi sửng Sốt, không nghĩ tới cô vừa nói như vậy, liền làm Trương Mẫn nói ra vấn đề công việc tương lai, vừa rồi cô chỉ là đơn thuần nhắc tới, dù sao ở trong mắt Đường Thi chỉ có làm việc mình thích mới có nhiệt huyết lớn nhất, cũng mới có thể tạo ra thành tích lớn nhất.

Nghĩ đến tương lai rất nhiều phụ huynh đều sẽ cho con đi học thêm một môn năng khiếu, Đường Thi vẫn kiến nghị nói: "Có lẽ cậu có thể suy xét làm giáo viên dạy múa ba lê."

Thậm chí có thể làm một khu nhà thuộc về chính mình huấn luyện múa ba lê, chẳng qua, Đường Thi không nói câu sau ra, hiện tại nói mấy cái này còn quá sớm.

Trong nháy mắt có tia sáng lướt qua mắt Trương Mẫn, gật gật đầu: "Ừm, tớ sẽ suy nghĩ cân nhắc thật tốt, Đường Thi, cảm ơn cậu."

Đường Thi nhẹ nhàng thở ra, chuyện này vẫn nên để Trương Mẫn bàn bạc với người nhà của cô ấy đi, cho dù là bạn bè nhưng cô cũng sẽ không can thiệp vào cuộc đời của các cô ấy.

"Đường Đường, rốt cuộc cậu với Đoạn Thích làm sao vậy?" Trịnh Tiểu Hi vừa nói xong, Trương Mẫn với Tôn Giai đều nhìn về phía Đường Thi, trong mắt có lo lắng cũng có bát quái.

Đối diện với ba cặp mắt sáng chói, Đường Thi đau đầu đỡ trán, nhưng nghĩ tới chính mình còn không nghĩ ra nguyên do, thực sự có chút khổ, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúng tớ, cứ coi như náo loạn một chút đi..."

"Sao lại náo loạn?" Trịnh Tiểu Hi hỏi.

Đường Thi sờ sờ đuôi tóc, còn đang do dự có nên hỏi ý kiến ba thiếu nữ này không, dù sao quả thật phương thức tư suy của cô không giống với thiếu niên ở tuổi này lắm: "Cái này, nói ra thì có hơi dài..."

"Đường Đường, em với bạn cùng làm bài tập ở đây à?" Kim Khanh cười tủm tỉm xuất hiện ở bên cạnh bàn bốn người.

Đột nhiên Đường Thi thả lỏng, gật đầu cười nói: " Chị Khanh, sao chị lại ở đây?"

Kim Khanh chỉ chỉ mấy thanh niên cách đó không xa: " Chị theo bọn họ cùng tới thư viện kiểm tra số liệu, chị đến bên này để tìm tư liệu nên mới thấy em, Hạ Cảnh cũng ở bên kia, có muốn đi qua hay không?"

Đường Thi nhìn vài người đang chuyên chú bên kia, lắc lắc đầu: "Không được, chị Khanh, chị thay em chào Hạ đại ca một tiếng là được rồi."

Kim Khanh có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không nói thêm nữa.

Nhìn Kim Khanh đi xa, Đường Thi vừa cúi đầu thì thấy ánh mắt ba cô gái lóe sáng, Trịnh Tiểu Hi cười tủm tỉm hỏi: "Đường Đường, chị Khanh này tớ chưa thấy lần nào."

"Hạ đại ca?" Trương Mẫn càng để ý người này hơn.

Tôn Giai không có một chút phản ứng nào, cô dốt đặc cán mai với những việc kiểu này, nhưng mà cái này cũng không tránh được cô muốn bát quái theo.

"Chị Khanh với Hạ đại ca là bạn học, còn Hạ đại ca coi như là anh trai trong đại viện đi, Tiểu Hi cũng quen biết." Còn chuyện của Kim Khanh, Đường Thi không có ý định nhiều lời.

Trịnh Tiểu Hi hưng phấn nói: "Anh Cảnh chính là một soái ca, tớ thích anh Cảnh nhất, ách, cũng không đúng, anh Duệ cũng đối xử với tiểu bối chúng tớ rất tốt, tớ cũng thích nhất."

"Anh đề cử em xem quyển này."

Đường Thi vừa nghe giọng nói này, liền biết là Hạ Cảnh, theo ngón tay nhìn lại, Đường Thi lấy sách: "Cảm ơn."

"Đường Đường, nói cảm ơn chính là khách khí, quyển sách này em sẽ thích." Hạ Cảnh vẫn tươi cười ôn hòa như cũ, chưa từng thay đổi.

Đường Thi nhìn vẻ tươi cười kia, đột nhiên nhớ tới chính mình, cô cũng vẫn luôn cười, chỉ là không cười giống Hạ Cảnh, khi còn nhỏ cô chịu ảnh hưởng của bà viện trưởng, muốn cười đối mặt với tất cả mọi thứ, nên cô thường xuyên cười, cho dù có khổ sở hay là đau lòng.

Mà Hạ Cảnh cười, dường như là sinh ra đã có sẵn, nụ cười nhu hòa như gió ấm, làm người ta cảm thấy thoải mái.

"Còn nhớ « đêm khuya » không?" Hạ Cảnh nhìn vẻ mặt cô bé mê mang, đột nhiên hỏi.

Đường Thi hơi kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh: "... Chuyện ngắn mà em viết á?"

Hạ Cảnh cười, tiếp tục nói: "Còn nhớ nhân vật nữ chính mà em xây dựng như thế nào không?"

Dường như Hạ Cảnh cũng không cần Đường Thi trả lời, nói: "Dương Phàm có phải quá cố chấp hay không? Không muốn buông tay, lại muốn cùng cùng nhau huỷ diệt."

Đường Thi kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh, hồi lâu cũng không nói ra lời, cô không rõ... vì sao đột nhiên Hạ Cảnh nói với cô những lời này, là đơn thuần thảo luận về Dương Phàm với cô, hay là còn có ý tứ khác?

Hạ Cảnh vỗ vỗ đầu Đường Thi, cười nói: " Nếu Đường Đường có giải thích mới, hoan nghênh đến thảo luận với anh bất cứ lúc nào, dù sao Dương Phàm cũng là nhân vật do em đắp nặn."

Hạ Cảnh vốn dĩ không muốn nói những lời đó, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy cô bé Đường Thi này bị thứ gì trói buộc, cái này có thể nhìn ra được từ cách viết của cô, mà hôm nay hình như cô bé này càng thêm mê mang, đột nhiên nói đến Dương Phàm, làm chính bản thân anh cũng kinh ngạc, chẳng qua Hạ Cảnh vẫn là theo tâm ý mà nói ra.

Hạ Cảnh rời đi, bóng dáng dần dần mơ hồ, Đường Thi cầm quyển sách chậm rãi mở ra, rõ ràng, Dương Phàm có thể có một tương lai tốt đẹp, chỉ cần cô ấy chịu bước ra một bước, không, nửa bước là đủ rồi, nhưng vào đêm khuya kia, cô vẫn không có cách nào buông bỏ xuống.

Cái này làm cho Đường Thi nghĩ tới chính mình, mặc kệ Hạ Cảnh cố ý hay là vô tình, anh đều đã đánh thức cô, cho nên, Đường Thi cô vẫn luôn phải bị cốt truyện của tiểu thuyết này ảnh hưởng, hay là đi đến một tương lai khác của chính mình?

Đương nhiên là cô... Muốn một tương lai không chịu ảnh hưởng bởi Tô Tiếu.

"Đường Đường, anh Cảnh nói gì với cậu vậy? Tớ nhìn hai người nói mà chẳng hiểu gì." Trịnh Tiểu Hi tò mò hỏi.

Nhớ tới lời nói của Hạ Cảnh, Đường Thi cười: " Chúng ta thảo luận nữ nhân vật chính Dương Phàm trong « đêm khuya »."

"Dương Phàm? Cô ấy à, lại nói tiếp, trong mấy nữ chính của cậu, tớ thích nhất là cô ấy, tuy rằng kết cục của cô ấy không tốt, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc tớ thích cô ấy, có ai có thể giống như cô ấy, đối xử với mối tình đầu một cách chân thật thuần khiết như vậy chứ?"

Trịnh Tiểu Hi cảm khái: "Đúng rồi, tớ vẫn luôn phác họa thật lâu, mấy ngày hôm trước đã phác họa ra Dương Phàm, hôm nào cho cậu xem."

"Được, cảm ơn nha." Đường Thi không có chút ngoài ý muốn nào, chuyện này Trịnh Tiểu Hi đã nói với cô rất sớm trước đó, chỉ là không nghĩ tới, Trịnh Tiểu Hi lại dùng nhiều thời gian để phác họa ra nhân vật Dương Phàm này như vậy.

"Hì hì, tớ không khách khí với cậu, tớ rất vừa lòng với Dương Phàm mình phác họa ra, chắc chắn cậu cũng sẽ thích."

Sau khi hai người tách ra, Trịnh Tiểu Hi do dự, nhưng vẫn nói: "Đường Đường, chuyện của cậu với Đoạn Thích, tớ có mấy câu muốn nói."

"Tiểu Hi?"

"Mấy người chúng ta tuổi tác không chênh lệch nhau lắm, đều rất quen thuộc, đừng nhìn quan hệ giữa Đoạn Thích với Cố Lệ như đang cạnh tranh thậm chí là đối địch, nhưng bọn họ lại rất thưởng thức đối phương, hai người bọn họ ở trong đám người chúng tớ có thể coi như là người chỉ huy đi, vẫn luôn quan tâm chăm sóc chúng tớ, khụ, Đoạn Thích, không, anh Đoạn, tớ phát hiện anh Đoạn đối xử với cậu có chút khác từ rất sớm."

"Nói như thế tức là anh Đoạn rất để ý cậu, luôn muốn làm chút gì đó để khiến cậu chú ý, trước kia anh Đoạn không ấu trĩ như vậy, hoặc là nói, anh Đoạn còn trưởng thành hơn chúng tớ rất nhiều, cũng sẽ không giận dỗi gì đó, nhưng mỗi khi anh Đoạn ở trước mặt Đường Đường cậu, tớ liền cảm thấy anh ấy giống như thay đổi thành một người khác."

"Giống như cậu nói, giống như một đứa trẻ vậy, nhưng mà anh Đoạn ngây thơ như vậy, đại khái cũng chỉ có thể nghĩ mấy loại biện pháp như vậy để cho cậu chú ý, Đường Đường, cậu thật sự nên suy nghĩ thật kỹ."

Đường Thi nghe Trịnh Tiểu Hi nói xong thì lâm vào trầm mặc, cuối cùng nhìn Trịnh Tiểu Hi, nhẹ nhàng gật đầu.

Trịnh Tiểu Hi nhẹ nhàng nói: "Tớ về nhà trước đây, ngày mai gặp." Trịnh Tiểu Hi nghĩ, có phải cô đã vi phạm lời nói lúc trước của mình rồi không? Rõ ràng nói ở một bên xem diễn mà!

"Về rồi à?"

Bên tai vang lên giọng nói dễ nghe của Đoạn Thích, Đường Thi xoa xoa lỗ tai, thật là muốn mạng mà, sao có cảm giác giọng nói càng dễ nghe hơn vậy?

"Ừm, em đã về." Đường Thi cười cười vô cùng bình tĩnh, không có chút mất tự nhiên nào, sao có thể bị phát hiện!

Đoạn Thích nhướng mày, cũng chưa vào, mà dựa vào tường yên lặng nhìn Đường Thi, Đường Thi lấy đủ dũng khí nhìn nhau với Đoạn Thích một hồi lâu, cuối cùng hơi lúng túng thu hồi tầm mắt.

Đoạn Thích thấy thế, khẽ cười một tiếng, chọc Đường Thi không dám nhìn anh tiếp.

Đi vào Đoạn gia, tiếng cười quen thuộc của Vệ Vi liền truyền vào tai Đường Thi, Đường Thi lập tức bước nhanh hơn, quả nhiên thấy Đoạn Trường Quân với Vệ Vi, vui vẻ chào hỏi: "Chú ba, thím ba."

Vệ Vi vừa thấy Đường Thi, cười càng vui vẻ hơn, vẫy tay với Đường Thi: "Đường Đường đã trở lại, mau tới đây, em gái của cháu đã lâu không gặp cháu, chắc chắn nhớ cháu."

Đường Thi: "..." Lúc đôi mắt Đường Thi nhìn đến bụng Vệ Vi thì có chút không còn lời nào để nói, em trai này còn chưa ra đời đã bị gia trưởng mạnh mẽ kết luận là con gái.

" Hôm nay Đường Đường đi chơi với bạn à?" Đoạn Trường Quân cười hỏi.

"Đi thư viện, cũng coi như đi chơi." Đường Thi gật gật đầu.

Đoạn Trường Quân đang muốn nói cái gì, lại thấy Đoạn Thích đi vào phía sau liền thay đổi lời nói: "Hôm nào nhớ đưa anh Thích của cháu cùng đi nữa, ngày thường cũng không biết A Thích với đám người A Nghĩa đi đến nơi nào chơi."

Đường Thi giật nhẹ khóe miệng, đưa Đoạn Thích đi theo á? Cái này cô phải suy nghĩ thật kỹ cái đã.

"Chú ba, chú nói cái gì với Đường Đường vậy?" Đoạn Thích đi tới hỏi.

Đường Thi sửng sốt, tuy rằng không phải lúc trước Đoạn Thích chưa từng kêu nhũ danh cô, nhưng tự nhiên kêu như vậy, vẫn là lần đầu tiên, dễ nghe đến mức làm lỗ tai của cô có chút ngứa, lần này, Đường Thi không duỗi tay xoa.

"Nói một ngày hôm nay cháu đi chơi ở đâu." Đoạn Trường Quân nói, ông đã đoán được đại khái thằng nhóc này đi đâu chơi, dù sao cũng từng ở cái tuổi này.

Đoạn Thích không đáp, ngược lại nhìn Đường Thi, Đường Thi không dấu vết mà ngồi nghiêm chỉnh, nụ cười trên mặt vô cùng tự nhiên.

"□□."

□□? Đường Thi chớp chớp mắt, cô chưa từng đi qua.

"Vậy là Đường Đường còn chưa từng đi tới mấy nơi đó à, A Thích đi chơi cũng đừng quên đưa Đường Đường theo." Đoạn Trường Quân nhìn vào mắt Đoạn Thích, ý trong mắt rất rõ ràng, đừng đi mấy nơi vớ vẩn lung tung!

Đoạn Thích không tỏ ý kiến mà ừ một tiếng, có thể mang người đi hay không còn chưa biết được, lo lắng nha đầu này học cái xấu? Đoạn Thích đánh giá Đường Thi vài lần, không có khả năng, hơn nữa tiểu gia cũng sẽ không để chuyện này xảy ra!

"Đường Đường, sau này mỗi ngày cháu đều có thể nhìn thấy em gái, vui không?" Trên người Vệ Vi đã có chút hào quang của người mẹ, vô cùng ấm áp.

Đường Thi nhịn khóe miệng muốn run rẩy xuống, giả vờ bình tĩnh nói: "Vui ạ."

May mắn Đoạn gia chỉ là quá muốn con gái, cũng không phải trọng nữ khinh nam, Đường Thi cảm thấy, tiểu bảo bảo trong bụng hẳn là không cần lo lắng vấn đề này, bởi vì nó vẫn có người Đoạn gia yêu thương với hai anh trai yêu quý như cũ.

Nhưng mà mỗi ngày? Điều này có phải ý là Vệ Vi muốn dọn về ở Đoạn gia? Đường Thi nhìn bụng Vệ Vi, bụng đã rất lớn, tính tính thời gian, cũng khoảng bảy tháng rồi, cách ngày dự sinh không xa, nhớ tới chuyện ngoái ý muốn xảy ra không lâu sau đó, ánh mắt Đường Thi hơi hơi trầm xuống.

Hy vọng Vệ Vi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rồi sinh tiểu bảo bảo, bởi vì, vốn dĩ Vệ Vi không cần linh tuyền thủy của Tô Tiếu, cũng có thể thuận lợi sinh tiểu bảo bảo, mà chuyện ngoài ý muốn cũng là vì Tô Tiếu.

Đường Thi nhớ rõ, Tô Tiếu với Tô Đình Đình xảy ra tranh chấp, Tô Tiếu bị Tô Đình Đình đẩy xuống bể bơi, còn Tô Đình Đình thì xoay người đi mất, nhưng Tô Tiếu không biết bơi, đúng vậy, Tô Tiếu không biết bơi, chỗ này lại không có ai, nhưng Vệ Vi lại trùng hợp đi qua cứu Tô Tiếu, sau đó Vệ Vi động thai khí, sinh non hơn nữa còn khó sinh, tình trạng vô cùng nghiêm trọng, may mà Tô Tiếu có linh tuyền thủy, bằng không chính là một xác hai mạng.

Vệ Vi không phải người thích so đó, cô chủ động cứu Tô Tiếu là một chuyện, nhưng Tô Tiếu cứu cô với đứa bé là một chuyện khác, bởi vì chuyện này nên Tô Tiếu biến thành ân nhân lớn ở Đoạn gia.

Đứa trẻ trong bụng được khoảng tám tháng thì Vệ Vi sinh non khó sinh, tuy rằng đứa nhỏ này thuận lợi sinh ra, nhưng vẫn ảnh hưởng đến thân thể, đây không phải là chuyện Đường Thi muốn nhìn thấy.

Dưới sự ảnh hưởng của Đoạn Trường Quân, Vệ Vi cũng thích vận động, cho nên thân thể Vệ Vi rất khỏe mạnh, sinh thuận lợi căn bản không phải vấn đề.

Đường Thi không biết thời gian cụ thể, nhưng tới đoạn thời gian đó cô chắc chắn sẽ để ý nhiều hơn.

" Đoạn Thích từ từ đã." Nếu đã nghĩ thông suốt, thì đương nhiên Đường Thi không có ý định trốn tránh, cô không thích kéo dài không trả lời.

"Sao thế? Nghĩ kỹ nên trả lời tiểu gia thế nào rồi à?" Đoạn Thích dừng chân, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mắt đào hoa có tia hồi hộp chợt lóe lên rồi biến mất, Đường Thi không thấy được.

Đường Thi im lặng, chậm rãi gật đầu, nói: "Đoạn Thích, em thừa nhận, em hơi thích anh một chút." Nhìn khóe miệng Đoạn Thích cong lên, Đường Thi muốn cười, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Nhưng cũng chỉ có một chút, chút đó không đủ để em đáp lại anh."

Khóe miệng Đoạn Thích lại hạ xuống, mắt đào hoa không chớp mà nhìn Đường Thi, cũng không lên tiếng, chuyên tâm nghe Đường Thi nói.

"Em đã suy nghĩ rất nhiều, em muốn nghiêm túc cho anh một đáp án, Đoạn Thích, cái em muốn là cả đời, anh có thể chấp nhận được sao?" Đường Thi cũng biết, cả đời quá dài, cả đời cũng quá khó khăn, nhưng cô chính là muốn cả đời, cô không muốn chấp nhận tạm thời.

Cô cũng không nghĩ, bởi vì một chút thích, phải lập tức dùng cả đời mình đáp lại.

"Rất tốt, tiểu gia đồng ý." Đoạn Thích cong môi: "Không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương đều là lưu manh, Đường Thi, chẳng lẽ em muốn giở trò lưu manh với tiểu gia?"

Vẻ mặt Đường Thi ngây ngốc, ý của cô không phải như vậy mà!

"Đoạn Thích, anh đừng bẻ cong ý của em, ý của em là..."

"Không phải ý em là, muốn tiểu gia đánh cược cả đời với em sao, tiểu gia sẽ lấy cả đời mình dành cho em, đúng lúc, tiểu gia cũng không muốn giở trò lưu manh." Đoạn Thích hoàn toàn không nghe Đường Thi tiếp tục giải thích, buồn cười, còn giải thích nữa thì vịt đã nấu chín lại muốn bay!

Nghe Đường Thi giải thích? Không thể nào.

Đường Thi tức đến cười, này là cái gì? Nhưng thấy Đoạn Thích dầu muối không ăn, Đường Thi nghiến răng nghiến lợi nói: "Em còn nhỏ!" Đường Thi cố gắng bỏ qua sự thật mình lớn hơn Đoạn Thích rất nhiều.

Đoạn Thích nghẹn lại, mắt đào hoa chậm rãi quét qua thân thể gầy gò của Đường Thi, nhíu mày nghĩ, quả thật là nhỏ.

Đường Thi thấy thế, tiếp tục nói: "Hơn nữa vừa rồi em đã nói, một chút thích không đủ để chống đỡ em chấp nhận anh, anh không thể cứ khăng khăng theo ý mình được."

Đoạn Thích nhìn Đường Thi: "À, ý em là, phải đợi em có rất nhiều thích, mới có thể đồng ý với tiểu gia sao?"

Đường Thi yên lặng cúi thấp đầu, được rồi, cô có chút đê tiện? Chỉ là hiện tại cô thật sự chỉ thích Đoạn Thích một chút, không nhiều lắm, chỉ một chút như vậy, muốn cô tiếp nhận Đoạn Thích thì còn cần một quá trình khá dài.

Đoạn Thích, có thể chờ cô không? Đường Thi có chút hoài nghi nghĩ.

"Đồ nhát gan!" Đoạn Thích duỗi tay hung hăng xoa xoa đầu Đường Thi, không làm Đường Thi đau, nhưng lại làm đầu tóc Đường Thi rối loạn, lúc này Đường Thi túng túng nên không dám nói về vấn đề kiểu tóc.

"Vậy thì tiểu gia sẽ tranh thủ làm em mỗi ngày đều thích tiểu gia thêm một chút được không?" Giọng nói Đoạn Thích mềm mại, cho Đường Thi cảm giác yên tâm.

Thấy Đường Thi không đáp, Đoạn Thích cắn chặt răng, nói: " Mỗi ngày tiểu gia đều thích em một đống lớn, còn em mỗi ngày chỉ cần thích tiểu gia thêm một chút, Đường Thi, em nói xem, em có lỗ chút nào không?"

Đường Thi ngẩng đầu nhìn Đoạn Thích, trong mắt có vẻ khó có thể tin, Đoạn Thích bị Đường Thi thì mặt hơi đỏ lên, hừ nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, tiểu gia đã sớm biết, em chính là coi trọng mặt của tiểu gia!"

Đường Thi nuốt nuốt nước miếng: "... sao anh lại biết?"

Đoạn Thích đáp lại một tiếng vô cùng kiêu ngạo với Đường Thi "Hừ" !

Đường Thi sờ sờ mặt: "..." Xong rồi, mặt hơi nóng.

"Không nói lời nào, tiểu gia coi như em đồng ý rồi." Đoạn Thích kiêu ngạo suy nghĩ, nha đầu này vừa là người nhát gan vừa là rùa đen rụt đầu, vẫn nên để tiểu gia cố gắng theo đuổi là tốt rồi, ai bảo tiểu gia thích trước chứ.

Nhưng mà sớm muộn gì cũng có một ngày, thích của bọn họ sẽ giống nhau.