Editor: Hàn Tử Quân
"Đường Thi! Lên xe!" Đoạn Thích híp mắt nhìn Phương Hoa đang giữ chặt tay Đường Thi, đôi mắt hình viên đạn bắn qua, lại thấy Phương Hoa làm cái mặt quỷ, tức giận đến thiếu chút nữa muốn đi qua đánh người!
"Chị đừng động, dù sao gia hỏa này không phải người tốt gì!" Phương Hoa tự nhận định Đoạn Thích là người như vậy, cặp mắt của tên họ Đoạn kia luôn nhìn chằm chằm chị Đường Đường, gia hỏa này thích chị Đường Đường! Chắc chắn là muốn cưới chị Đường Đường về nhà!
Đường Thi bất đắc dĩ đỡ trán: " Tuy rằng anh Đoạn thường xuyên giận dỗi, nhưng vẫn rất tốt."
Phương Hoa kinh ngạc nhìn Đường Thi, một đôi mắt tràn đầy buồn phiền: "Dạ..." Chẳng lẽ chị Đường Đường cũng thích gia hỏa kia? Vậy không phải là cậu ta càng không có cơ hội sao? Về sau ai cùng chơi đánh nhau với cậu ta đây?
"Tiểu Hoa, chờ đến nghỉ hè, chị sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau đi chơi, em về nhà phải cẩn thận đấy." Đường Thi không nói thêm nữa, vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Phương Hoa.
Vẻ mặt Phương Hoa u ám khi đưa ra kết luận này, vẻ mặt thương tâm: "Dạ..."
"Nhớ viết thư cho chị nha!"
Viết thư? Đúng rồi, cậu còn có thể gọi điện thoại, có thể viết thư! Phương Hoa lại yên tâm: "Vâng! Chị Đường Đường." Cậu nhất định phải cố gắng hết sức bôi đen tên họ Đoạn!
Thấy cảm xúc Phương Hoa chuyển biến rõ ràng, Đường Thi cảm thán, tâm của bé trai cũng rất sâu nha.
" Vừa rồi hai người nói gì đó?" Nói lâu như vậy!
"Em bảo Tiểu Hoa thường xuyên gọi điện cho em, viết nhiều thư cho em." Hiện tại gọi điện thoại còn rất hiếm, tuy rằng thời gian gửi thư dài, nhưng giao lưu tình cảm càng thêm thân thiết hơn một chút.
Đoạn Thích: "Viết thư?"
"Đúng vậy."
" Trước kia em thường xuyên gửi thư chính là cho bí đao lùn kia?"
"Cũng không phải, em gửi cho bà Phương, chỉ là bà Phương không biết chữ, nên em gửi cho Tiểu Hoa, để em ấy nhận."
Đoạn Thích: Vậy không phải đều giống nhau sao? Đều là viết thư cho bí đao lùn kia!
"Hừ." Anh ta còn chưa từng nhận được một phong thư nào!
Đường Thi: "..." Lại làm sao vậy?
Tâm tư con trai như mò kim đáy bể.
Đường Thi lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc được những chân lý này.
Đi đến giường mềm, Đường Thi nhìn nhìn dãy số, xác định là giường của mình, nhưng trên đó có một nữ sinh đang ngủ, đầu rúc ở trong chăn, không thấy rõ mặt.
Vé xe là Đoạn Thích mua, đều là giường ở dưới, Đoạn Thích ở đối diện cũng thấy được người trên giường, cau mày, người đến người đi, bên tai vô cùng ồn ào mà người này thật sự ngủ rồi?
Đường Thi đến gần đầu giường, kéo kéo chăn: "Xin chào bạn."
Người trên giường giật giật, xốc chăn lên, nhìn ra bên ngoài làm hai người đều thấy được mặt đối phương, Đường Thi đứng thẳng: " Chị Tô Tiếu."
Tô Tiếu híp mắt nhìn Đường Thi.
"Đây là giường của em." Đường Thi tiếp tục duy trì nụ cười.
Trên mặt Tô Tiếu có vẻ bực bội, ngồi dậy, vừa muốn mở miệng, khóe mắt lại nhìn thấy Đoạn Thích đứng ở phía sau Đường Thi, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
"Đường Đường, đây là giường ngủ em à?" Tô Tiếu nhe răng cười cười với Đoạn Thích, rồi nói với Đường Thi.
Đường Thi gật đầu: "Vừa rồi em đã nói rồi."
Tô Tiếu xấu hổ giật nhẹ khóe môi: "Chị đóng phim trở về, quá mệt mỏi nên liền ngủ ở dưới dây."
"Vậy cũng không có gì, bây giờ chị Tô Tiếu có thể trở về giường của chính mình."
"Ừm, chị vốn định chờ người trên giường này đến liền đi." Tô Tiếu xoay người đi xuống dưới.
" Giường của cô ở chỗ nào?" Đột nhiên Đoạn Thích mở miệng hỏi.
Trong lòng Tô Tiếu vui vẻ, rụt rè cười nói: " Ở giường trên giường của Đường Đường."
Đoạn Thích nhíu mày nhìn Tô Tiếu: "Lấy đệm chăn cô ngủ ở giường này đi." Sau đó ỷ vào ưu thế dáng cao, lấy chăn đệm ở giường trên cầm xuống, ôm ở trên tay.
Tô Tiếu: "... Cũng được." Xoay người lại gấp chăn, cúi mặt xuống trên mặt đều là vẻ không cam lòng, Đoạn Thích, quả nhiên cậu thích Đường Thi! Tay Tô Tiếu ôm chăn hơi dùng sức.
Lại lần nữa ngẩng đầu, nụ cười của Tô Tiếu càng thêm tự nhiên hơn.
"Cảm ơn." Đường Thi cười nói với Đoạn Thích, cho dù Đoạn Thích không ôm chăn xuống, cô cũng chuẩn bị đổi chăn đệm từ trên giường Tô Tiếu lại đây, Đường Thi không dám chung chăn đệm với Tô Tiếu.
Đoạn Thích nghe được tiếng cảm ơn, nhẹ giọng hừ hừ, cái anh muốn, cũng không phải là tiếng "Cảm ơn" .
Bỏ chăn lại chỗ xong, Tô Tiếu hỏi: "Sao hai người lại lên xe lửa ở Giang Thị?" Đôi mắt nhìn về phía Đoạn Thích.
Đường Thi nhìn nhìn Đoạn Thích, thấy Đoạn Thích đang nghiêm túc chải chăn, không quay đầu lại, cũng không hé răng, Đường Thi cảm thấy kỳ quái, quan hệ hai người kia quá lãnh đạm đi? Một chút manh mối yêu đương cũng không có! Cũng không giống như trước kia ít ra còn nói được một hai câu, chẳng lẽ này hai người đã xảy ra mâu thuẫn gì rồi?
Chỉ là sao Tô Tiếu lại chủ động với Đoạn Thích như vậy?
"Đường Đường?" Tô Tiếu nhìn Đường Thi, nụ cười có vài phần miễn cưỡng.
Đường Thi hoàn hồn, đối mặt với Tô Tiếu, trong lòng có chút buồn bực, cho nên, cô là đường lui tiếp theo sao?
"Em về Giang Thị ăn tết, Đoạn Thích đến đây đón em về Bắc Kinh." Đường Thi lời ít mà ý nhiều.
" Không phải nhà em không còn ai sao? Sao lại về Giang Thị bên này ăn tết? Ở trong nhà Đoạn Thích không tốt sao? Người nhiều cũng náo nhiệt." Tô Tiếu kỳ quái hỏi, biểu cảm rõ ràng, nhưng cảm xúc lộ ra trong ánh mắt vẫn làm cho Đường Thi cảm nhận được chút ác ý.
Kỹ thuật diễn Tô Tiếu vẫn còn phải mài giũa!
Đường Thi mỉm cười: "Ăn tết vẫn nên phải về nhà mình, cho dù trong nhà không có ai."
Cuối cùng nụ cười bên khóe miệng của Tô Tiếu cũng không duy trì nổi nữa, Đường Thi nói lời này là có ý gì?
Nhìn đến sắc mặt Tô Tiếu khó coi, Đường Thi tự cho mình một cái thủ thế thắng lợi ở trong lòng, người thân của Tô Tiếu cô đều còn, vậy mà lại không trở về nhà ăn tết, còn muốn tới quản tôi sao?
"Xin cho qua một chút, xin cho qua một chút..." Trương Thành buông hành lý xuống, nhìn giường ngủ của mình, lại nhìn nhìn ba người khác, nhiệt tình chào hỏi: "Chào mọi người!"
Trương Thành trực tiếp duỗi tay vỗ vỗ bả vai Đoạn Thích – nam sinh duy nhất trong đây: "Người anh em, tôi là Trương Thành, muốn đến Bắc Kinh, ba người các cậu đi cùng nhau à?"
Trương Thành? Tên này sao lại có chút quen thuộc nhỉ? Đường Thi nhíu mày. Đường Thi không chú ý tới, trong mắt Tô Tiếu hiện lên ánh sáng.
Đoạn Thích nhìn kỹ Trương Thành, thờ ơ nói: "Đoạn Thích, đừng dựa gần quá, tiểu gia sẽ không nhịn được đánh người."
Trương Thành buông tay ra, không chút để ý nào cười: "Hả ha ha, xin lỗi, tôi là người thích gần gũi, thích nói chuyện với người khác, hai cô gái, hai người với vị tiểu gia này đi cùng nhau à?"
Đường Thi cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi là Đường Thi."
Cô không có thói quen nói chuyện với người lạ, tính cảnh giác của Đường Thi rất cao, nhưng Trương Thành tự báo tên họ trước, bọn họ còn phải ở chung mấy ngày mấy đêm nên có nói tên cho nhau cũng không có gì, xuống xe lửa lại là người xa lạ.
"Xin chào, tôi là Tô Tiếu, Tô trong Đông Pha tô, hay cười, tôi chỉ trùng hợp gặp bọn họ, cũng về Bắc Kinh." Nụ cười thân cận cùng thiện ý trên mặt Tô Tiếu gãi đúng chỗ ngứa.
Liên tiếp gặp Đoạn Thích với Đường Thi trả lời có chút lãnh đạm, bỗng nhiên lại có Tô Tiếu như vậy, khóe miệng Trương Thành càng cong lên lớn hơn: "Xin chào xin chào, tôi là Trương Thành, Trương trong Phi trương, thành trong thành thật."
Đường Thi: "..."
Đường Thi kinh ngạc nuốt một ngụm nước miếng, sau đó ngẩng đầu đánh giá Tô Tiếu đang trò chuyện Trương Thành với rất vui vẻ vài lần, Trương Thành kia có mặt ngoài chất phác đôn hậu, nhưng trên thực tế lại có một đôi mắt độc ác khôn khéo, hiểu lòng người?
Trương Thành là cánh tay trái của Tô Tiếu, là người đại diện của cô ta, tất cả mọi chuyện của Tô Tiếu sau này đều không thoát khỏi liên quan đến Trương Thành, Đường Thi dựng lỗ tai nghe hai người nói chuyện một lát, trong lòng chắc chắn thêm mấy phần.
Bất tri bất giác Đường Thi mới phát hiện, cô cư nhiên "May mắn" thấy một màn biến chuyển cuộc đời huy hoàng của Tô Tiếu! Tô Tiếu ở trước mặt cô đào góc tường của Tô Đình Đình!
Cuộc đời thật là một vở hài kịch!
Đường Thi không khỏi sinh ra suy nghĩ như vậy, đọc tiểu thuyết là một chuyện, nhưng thật sự đến hiện thực trải qua một lần, lại có loại cảm giác vận mệnh đã được định trước.
"A?" Đường Thi đang nghĩ đến xuất thần thì bị tay Đoạn Thích triệu hồn trở về.
Nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Đường Thi, Đoạn Thích nhịn không được lại nhẹ nhàng xoa nhẹ một phen, lần này Đoạn Thích không làm loạn đầu tóc của Đường Thi, sau khi xoa xong, đầu tóc Đường Thi vẫn mượt mà như cũ.
Thỏa mãn thu tay về: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đi ngủ cùng tiểu gia đi!"
Sau khi nói xong, Đoạn Thích mới phát hiện lời nói của mình có hàm nghĩa khác, nhưng nghĩ đến lời nói đã ra khỏi miệng, thu hồi lại thì không tốt lắm nên nói thêm: "Nghĩ cái gì vậy? Em cho rằng em có thể ngủ chung một giường với tiểu gia sao? Hừ! Mau ngủ đi! Tự mình ngủ!"
Vẻ mặt Đường Thi ngây ra: "... Ồ." Là do suy nghĩ của cô không thuần khiết à?
Trương Thành với Tô Tiếu cùng nhìn thấy cả quá trinh: "..."
Đường Thi xấu hổ cười cười với hai người kia, tuy rằng cô không buồn ngủ nhưng vẫn quyết định đi ngủ, bởi vì cô không muốn ngồi ngây ra đấy nghe tổ hợp hai người kia nói chuyện, hơn nữa, cô có cảm giác, nếu cô không ngủ thì chắc chắn Đoạn Thích cũng không ngủ.
Vì muốn chăm sóc cho giấc ngủ không đủ của đứa trẻ to xác này tối hôm qua, cô chỉ có thể nằm ở trên giường suy nghĩ.
Có lẽ là có thêm Trương Thành, nên Đường Thi cảm thấy phần lớn lực chú ý của Tô Tiếu đều bị dời đi, cũng ít chú ý đến Đoạn Thích hơn rất nhiều.
"Gần đây anh muốn tìm công việc à?" Tô Tiếu hỏi, giọng nói lộ vẻ gần gũi.
Trương Thành cười ha hả nói: "Đúng vậy, tôi tốt nghiệp đại học ở Giang Thị, học quản lý, nhưng muốn đến Bắc Kinh xông xáo một lần, chỉ là không biết có thể tìm được công việc hay không."
"Anh học quản lý á? Nhìn không ra nha?" Tô Tiếu giật mình nói.
Trương Thành sờ sờ đầu: "Đúng không, mọi người đều nói vậy, tôi lớn lên có một khuôn mặt dễ lừa người khác, ha ha, thật ra tôi rất khôn khéo đó, đừng ai nghĩ muốn gạt tôi, tôi tốt nghiệp với tư cách là sinh viên ưu tú đấy."
Ánh mắt Tô Tiếu càng sáng hơn, cười nói: "Tôi làm việc ở nơi này, cũng không biết anh có muốn làm việc ở chỗ tôi hay không."
Quả nhiên Trương Thành tò mò hỏi: "Công việc gì?"
"Làm người đại diện của tôi." Tô Tiếu cười tự tin: "Nếu anh có ý định thì nhớ rõ tới liên hệ với tôi." Trương Thành nhất định sẽ đến liên hệ với cô ta!
Hiện tại cô càng xuất sắc hơn Tô Đình Đình, Trương Thành chọn ai, không phải vừa nhìn làm hiểu ngay sao? Đi theo cô ta càng có giá trị hơn!
Trương Thành nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Cô là diễn viên?"
"Tôi được đạo diễn Vương Chính Trung nhìn trúng, diễn nữ chính trong phim mới của ông ấy, trước mắt phim đã quay xong."
Trương Thành lắp bắp kinh hãi: "Thật sao? Tôi đặc biệt thích phim của đạo diễn Vương Chính Trung!"