Chương 38.1

Editor: Hàn Tử Quân

Phương Hoa ngẩng đầu nhìn Đoạn Thích, ánh mắt có chút thương hại, người này lớn lên đẹp hơn cậu ta một chút, hóa ra lại là người có vấn đề về đầu óc, thật muốn theo đuổi chị Đường Đường của cậu ta, còn thiếu 800 năm!

Phương Hoa cảm thấy, mình có thể yên tâm, chỉ bằng biểu hiện của người này, cho dù thế nào chị Đường Đường cũng không có khả năng sẽ chọn anh ta!

"Chị Đường Đường, bà nấu canh gà, bảo em gọi chị qua uống một bát." Phương Hoa không thèm để ý chút uy hϊếp của Đoạn Thích, cười hì hì nói với Đường Thi.

Đoạn Thích banh mặt: "..." Cảm thấy, mình bị bí đao lùn này xem thường.

Đường Thi không rõ sao Phương Hoa lại thay đổi, tại sao hai người vừa mới gặp mặt đã dỗi? Hình như không có gì mà? Đường Thi cảm thấy chỗ nào đó có cảm giác không khỏe, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra nguyên nhân từ đâu.

Hiện tại dừng lại, đúng lúc để cô thoát khỏi một cửa, nếu thật sự để cô đánh với Đoạn Thích một trận, thôi, cái khả năng này vẫn nên bỏ đi thôi.

"Được, đợi chút nữa chị sẽ qua." Đường Thi nhớ tới Đoạn Thích, lại dừng một chút nói: "Hôm nay chị vẫn ở nhà ăn cơm, canh gà chắc chị không uống được, nhớ thay chị nói một tiếng cảm ơn với bà nhé."

Phương Hoa nhìn Đoạn Thích, nói: "Người này, chị Đường Đường có thể mang theo, nhiều người uống canh bà nấu bà sẽ càng vui vẻ hơn." Cậu ta miễn cưỡng đồng ý.

"Đoạn Thích, anh muốn ở nhà chờ em làm cơm xong, hay là đi với em đến nhà Tiểu Hoa?" Đường Thi hỏi Đoạn Thích.

Phương gia còn có những người khác ở nhà, Đường Thi đến đấy ăn cơm cũng không hay cho lắm, lúc này canh gà vẫn rất quý giá, điều kiện Phương gia cũng coi như là tốt.

Mắt Đoạn Thích sáng lên nói: "Nơi nào cũng không đi, em nấu cơm."

"Vậy cũng được, Tiểu Hoa, hôm nay cứ như vậy đi, em mau về nhà ăn canh đi." Đường Thi vỗ vỗ đầu Phương Hoa.

Phương Hoa hận đến ngứa răng, hay lắm, người này lại muốn ăn cơm chị Đường Đường làm!

Nhưng Phương Hoa cũng biết mình không ngăn cản được, đành phải buồn bực về nhà.

Đi theo Đường Thi vào Đường gia, Đoạn Thích thản nhiên nhìn lướt qua nhà ở, đến khi nhìn thấy ảnh chụp trong phòng khách, lại dừng bước chân, đứng yên, mắt đào hoa nhìn chằm chằm những ảnh chụp đó, đặc biệt là ảnh có Đường Thi.

Chỉ là, càng xem, Đoạn Thích càng nhăn mày hơn, người trong ảnh không phải cô...

"Đoạn Thích, để hành lý ở chỗ này đi, đêm nay anh ở phòng này nhé." Đường Thi đã sớm dọn dẹp một gian phòng cho khách, Đoạn Thích ở lại đây thì có thể nghỉ ngơi.

Đoạn Thích hoàn hồn, lại nhìn thoáng qua bức ảnh gia đình có Đường Thi đang cười đến vô cùng xán lạn kia, xoay người đi đến chỗ Đường Thi: "Được."

"Nếu không anh ngủ một giấc trước đi? Chờ em làm cơm xong thì gọi anh dậy."

Đoạn Thích buông hành lý ra, cúi đầu nhìn Đường Thi: "Không cần, tôi không mệt, chỉ là hơi đói bụng."

"... Vậy được rồi, bây giờ em vào bếp nấu cơm cho anh, anh muốn ăn cái gì?" Đường Thi nâng bước đi về phía phòng bếp.

Đoạn Thích theo sát phía Sau Đường Thi: "Em định làm cái gì?"

"Rất nhiều, trong nhà còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn."

Phòng bếp sạch sẽ ngăn nắp, nhìn ra được chủ nhân thường xuyên dọn dẹp, đồ đạc đều bày biện gọn gàng ngăn nắp, Đoạn Thích nghĩ nghĩ, nói: "Mấy ngày này đều là tự em nấu cơm xào rau sao?"

Đường Thi với Đoạn Thích chưa từng vào phòng bếp ở Đoạn gia, Đoạn Thích cảm thấy có chút mới lạ, Đường Thi thật sự sẽ nấu cơm sao?

"Đúng vậy, tự mình làm, ăn cũng yên tâm hơn, hơn nữa Tết nhất, mấy quán ăn bên ngoài đều đang đóng cửa." Đường Thi vén tay áo, lựa chọn nguyên liệu nấu ăn.

"Anh còn chưa nói anh muốn ăn cái gì, nói đi, nếu có thể làm em sẽ làm cho anh." Đường Thi hào phóng nói, đứa trẻ to xác này cực cực khổ khổ đến đón cô, cô phải khao anh một bữa thật ngon mới được.

Đoạn Thích vẫn có chút hoài nghi, anh chưa từng nhìn thấy Đường Thi vào bếp, hơn nữa, ngay cả rau xanh Đường Thi cũng chưa rửa, tuy rằng đó là do dì Xuân không cho cô làm.

Nhưng trong lòng Đoạn Thích cực kỳ muốn ăn đồ ăn do Đường Thi tự tay làm, lúc Đường Thi đưa lưng về phía mình, Đoạn Thích nhìn nhìn bụng của mình, vậy anh liền xá dạ dày bồi quân tử vậy.

"Làm món sở trường nhất của em đi." Cuối cùng Đoạn Thích nói.

Đường Thi nhìn ra được có lẽ Đoạn Thích không tin cô có thể làm cơm?

Đường Thi cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói: "Được, vậy anh chờ ở bên ngoài đi, rất nhanh sẽ xong."

Cả người Đoạn Thích run lên, hất hất đầu: "Không, anh sẽ đứng ở chỗ này, nhìn em làm." Gia hỏa này sẽ không thiêu luôn phòng bếp đấy chứ? Chẳng lẽ phòng bếp sạch sẽ như vậy đều là gạt người?

Đoạn Thích ở nhà chưa từng đến phòng bếp, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không biết nấu cơm, anh vẫn có thể nấu cho chính mình một chén mì ăn, cũng coi như là…mạnh hơn… Đường Thi... đi...

Động tác thuần thục của Đường Thi làm tất cả hoài nghi trong lòng Đoạn Thích bị hủy diệt, Đoạn Thích yên lặng đứng trong chốc lát, nhìn bóng dáng Đường Thi, nhìn động tác cô nhẹ nhàng lại nhanh chóng, trầm mặc nửa ngày, không phát ra một chút tiếng động nào ra khỏi phòng bếp.

Mùi hương từ trong phòng bếp bay ra, Đoạn Thích có chút đứng ngồi không yên, đối diện với bức ảnh gia đình đứng có nữ sinh đang tươi cười xán lạn ở giữa, thiếu chút nữa bỏng rát hai mắt anh.

"Đoạn Thích, lại đây giúp em cầm mấy món đi?" Đường Thi từ cửa phòng bếp nói vọng ra.

"Ừ."

"Anh làm sao vậy? Mệt à?" Đường Thi nhạy bén cảm giác được cảm xúc Đoạn Thích rất suy sút, Đoạn Thích như vậy còn không bằng anh cứ kiêu ngạo như trước.

Tay nắm đũa cứng đờ, Đoạn Thích nói: "Không có việc gì."

Đường Thi biết chính mình không hỏi ra được cái gì, cũng không hề truy hỏi tiếp: "Ăn nhanh đi, nếu không một lát nữa là lạnh đó." Cô cũng chưa gắp đồ ăn của Đoạn Thích, cô nhớ rõ, Đoạn Thích thói quen thích sạch sẽ.

Thức ăn trên bàn sắc hương vị đều đầy đủ, trong lòng Đoạn Thích có đủ loại tư vị, lại không biết suy nghĩ của mình nên đi chạy đi đâu, hiện tại anh thật sự tin, Đường Thi có thể tự chăm sóc cho bản thân rất tốt, cho dù chỉ có một mình cô.

Nhưng Đường Thi là như thế này sao?

"Sao em lại nấu ăn thuần thục như vậy?"

Đường Thi cười ha hả, âm thầm tự trách mình quá đắc ý vênh váo, vô cùng bình tĩnh mà giải thích: "Trước kia em chưa từng tự mình làm cơm, nhưng lúc bà ngoại nấu cơm, em thường xuyên xem, lúc dì Xuân nấu cơm cũng không cho em giúp đỡ, nhưng thi thoảng em cũng ở bên cạnh nhìn, đại khái là trời sinh em đã có năng lực lĩnh ngộ rất mạnh, xem một lần liền biết, mấy ngày nay làm nhiều nên cũng coi như là thuần thục."

Trong lúc Đường Thi đang âm thầm thấp thỏm, Đoạn Thích "ừm" một tiếng, quả thực đồ ăn ngon miệng, nhưng anh lại không có vui mừng như trong tưởng tượng.

Bữa cơm này ăn có chút trầm mặc, Đường Thi không định nhiều lời, cô sợ nói nhiều sai nhiều, cô với nguyên chủ Đường Thi thật sự khác nhau quá nhiều, hoàn toàn là hai người.

Chỉ ở chung với bà Phương trong một thời gian ngắn ngủi sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn, người Đoạn gia cũng chỉ biết tin tức sơ sơ về cô, tuy cô trước kia với cô hiện tại quá khác nhau, nhưng một người dần dần thay đổi vẫn có thể hiểu được, đây cũng là nguyên nhân làm Đường Thi không để ý lắm, dù sao đã là họa thì không phải phúc.

Nhưng Đoạn Thích quá nhạy bén, Đường Thi biết, Đoạn Thích nhìn chằm chằm những bức ảnh đó rất lâu, ánh mắt sâu thẳm, Đường Thi cũng không dám tiếp tục nhìn vào mắt Đoạn Thích, sợ Đoạn Thích nhìn sự chột dạ của cô.

Sau khi ăn xong, Đoạn Thích chủ động ôm việc rửa bát, tâm trạng Đường Thi sung sướиɠ, cô thích nấu cơm, không thích rửa bát, có người rửa bát cho thật sự quá tốt!

Hai người xem TV một lát, Đường Thi chịu đựng không nổi trước, nói: "Buồng vệ sinh ở bên kia, em muốn rửa mặt đi ngủ trước."

Đoạn Thích gật đầu.

Đoạn Thích ngoan như vậy làm Đường Thi cười: "Có chuyện gì có thể tìm em, em ở ngay phòng cách vách."

Đoạn Thích lại gật đầu.

Ngoan như vậy à? Giống như một chú cún ngoan ngoãn, Đường Thi ngứa tay, nhịn không được vỗ vỗ đầu Đoạn Thích, cười tủm tỉm nói: "Thật ngoan, có chuyện gì nhớ rõ tìm chị đây nha."

Đoạn Thích sửng sốt, ngay sau đó nhiệt độ trên mặt nhắc nhở anh, có người tác quái trên đầu anh, trừng mắt Đường Thi, trong mắt chậm rãi dâng lên hai ngọn lửa: "Đường Thi!"

Đường Thi vội lội thu tay về, pha trò nói: "Em đi ngủ trước đây, buồn ngủ quá."

Quả nhiên vẫn là đứa trẻ to xác có sức sống thế này mới thuận mắt!

Đoạn Thích đứng lên, hoàn toàn che khuất thân mình mảnh khảnh của Đường Thi, khóe miệng cong lên, trực tiếp ra tay: "Đường Thi, đầu con trai không phải em muốn xoa liền xoa."

Đường Thi không kịp che đầu lại, mái tóc dài bị làm loạn, cuối cùng chỉ có thể duỗi tay chỉnh lại đầu tóc lộn xộn của mình, tức giận nhìn chằm chằm Đoạn Thích: "Em chỉ vỗ vỗ đầu anh, mà anh lại làm loạn đầu tóc của em, Đoạn Thích, anh như vậy chắc chắn là..."

Hai tay Đoạn Thích khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn xuống đầu Đường Thi: "Là cái gì?"

Lời nói xoay chuyển ở trong miệng, Đường Thi sửa lời nói: "Anh chắc chắn rất khó tìm được cô gái mình thích!" Thật ra cô muốn nói là độc thân cả đời, nhưng nói như vậy giống như rất có lỗi với ông Đoạn bà Đoạn?

"..."

Đoạn Thích híp mắt, buông đôi tay ra, đè thân thể xuống thấp, tới gần Đường Thi, Đường Thi vội vội lui về phía sau, dựa vào trên tường, thấy mặt Đoạn Thích còn đang tới gần, vội lấy tay đẩy ra: "Dừng lại, Đoạn Thích, anh muốn làm gì, cứ coi như anh không tìm được cô gái mình thích thì cũng không sao, tìm một cô gái thích anh cũng được mà."

Lần đầu tiên trong cuộc đời Đoạn Thích cảm nhận được như thế nào là tâm tắc, mắt đào hoa sâu kín dừng ở trước mặt Đường Thi, hai mắt nhìn chằm chằm người ta không tha.

Đường Thi nuốt nước miếng, đối mặt gần như vậy, áp lực của cô rất lớn: "Có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện, nếu không em thu hồi lời nói được chưa?"

"Không cần." Hai chữ bị Đoạn Thích nghiến răng nghiến lợi nói ra.

"Tiểu gia chỉ muốn tìm người mình thích."

"Hả?" Đường Thi ngơ ngác ngẩng đầu.

"Đoạn Thích!"

Đoạn Thích buông tay, nhìn đầu tóc Đường Thi càng loạn hơn, vô cùng vừa lòng mà nheo mắt lại: " Cái này cứ coi như là bồi tội với tiểu gia đi, ngủ ngon."

Đường Thi: "..." Tay tiếp tục chỉnh lại mái tóc của mình, quả nhiên, không thể trêu vào đứa trẻ to xác này, không thể trêu vào, quá ngây thơ, ngay cả cô cũng trở nên ấu trĩ hơn, cô không nên bởi vì biểu hiện của Đoạn Thích quá ngoan ngoãn mà nhịn không được động thủ vỗ vỗ đầu chó của anh ta!

"Dậy chưa? Bữa sáng xong rồi, ăn xong chúng ta thu dọn một chút là có thể đến nhà ga, nhưng mà chờ em một lát em đưa mấy đồ còn dư đến nhà Bà Phương đã." Đường Thi nghe được tiếng động phía sau biết là Đoạn Thích đã tỉnh, cũng không quay đầu lại, tiếp tục chiên trứng trong nồi.

Cúi đầu nhìn bóng dáng Đường Thi, Đoạn Thích cắn chặt răng, buồn ngủ quá!

Không nghe thấy tiếng đáp lại, Đường Thi tranh thủ quay đầu lại nhìn thoáng qua, bị quầng thâm mắt của Đoạn Thích dọa giật mình, mùa đông này, Đoạn Thích thật sự rất nhanh trắng, cho nên quầng thâm mắt càng rõ ràng hơn.

"Anh làm sao vậy? Lạ giường à?" Đường Thi quan tâm hỏi.

Đoạn Thích trầm ngâm nói: "... ừm, tiểu gia lạ giường."

Đường Thi nhớ bà Đoạn từng nói với cô, kỳ quái nói: "Không đúng, bà Đoạn ông Đoạn từng nói với em, trước kia anh đi bộ đội huấn luyện, cũng có thể nghỉ ngơi rất tốt, mỗi ngày cũng dậy sớm huấn luyện được mà."

Đoạn Thích nghẹn lại, bình tĩnh nói: "Đó là trước kia, hiện tại lạ giường."

"Cái này còn muốn phân chia trước kia với hiện tại á?" Đường Thi nói thầm, cũng không nghĩ nhiều: "Nếu không bây giờ anh ăn xong bữa sáng, thì đi ngủ thêm một chút, đợi lát nữa xuất phát em sẽ đánh thức anh."

Đoạn Thích lắc đầu: "Không cần, tiểu gia không mệt, rất có tinh thần."

Nghĩ đến nguyên nhân tối hôm qua mình ngủ không được, Đoạn Thích lập tức có chút hận sắt không thành thép đối với bản thân mình.

Chỉ cần tưởng tượng đến, chỉ có hai người anh và Đường Thi ở một nhà, anh liền... Hưng phấn ngủ không được...

Đường Thi nghiêm túc nhìn Đoạn Thích, thẳng đến khi Đoạn Thích không được tự nhiên động đậy thân thể, mới dời tầm mắt đi: "Vậy cũng được." Ngủ ở xe lửa cũng giống nhau.

Phương Hoa lưu luyến không rời mà đi theo đến ga tàu hỏa, trộm nhìn Đoạn Thích, Phương Hoa lặng lẽ nói với Đường Thi: "Chị Đường Đường, chị phải cẩn thận người này đó." Đoạn Thích chính là một con sói đuôi to rắp tâm bất lương!

"Hả? Vì sao?" Đường Thi biết, người này trong miệng Phương Hoa chính là Đoạn Thích, nhưng Đoạn Thích có cái gì mà cô phải cẩn thận chứ?