Chương 37

Editor: Hàn Tử Quân

Đường Thi buông đồ trong tay rồi cũng gia nhập đội quân quét dọn, bà Phương với Phương Hoa đã dọn xong được phần lớn, cho nên Đường Thi chỉ là quét rác, quét tước nhà cửa sơ sơ là xong.

Tiễn hai người đi, Đường Thi đóng cửa lại, hiện tại cô mệt đến mức chỉ muốn nằm lên trên giường, ngủ một giấc thật ngon, tuy rằng trên xe lửa có thể ngủ, nhưng dù sao cũng không bằng ngủ thoải mái yên ổn trên giường.

Ngủ một giấc dậy, trong phòng đen như mực, Đường Thi híp mắt nhìn đồng hồ, nhìn thấy thời gian thì lập tức nhảy dựng lên, cô lại ngủ tới tận 7 giờ tối!

"Ùng ục..." Đường Thi che bụng mình lại, kéo chăn ra, mặc áo bông vào, đi vào phòng bếp, nhanh chóng làm chén mì trứng cho chính mình.

Nguyên liệu nấu ăn là hôm nay bà Phương kéo Đường Thi ra cửa mua, vừa đúng lúc có thể giúp cô no bụng.

Sau khi ăn no, Đường Thi rửa bát sạch sẽ, khi bước ra khỏi cửa phòng bếp, chân có chút do dự, cô nên đi đi đâu trước đây?

Đường Thi nghĩ nghĩ, cô vẫn nên về phòng tiếp tục ngủ bù đi, chuyện chào hỏi người Đường gia không vội, hiện tại đã tối, cô có hơi sợ hãi.

Đã từng là người kiên định với chủ nghĩa duy vật, nhưng từ sau khi Đường Thi xuyên qua, tuy tư tưởng với quan niệm không đến nỗi bị điên đảo hoàn toàn, nhưng cũng thay đổi rất nhiều, giờ cô có chút tin tưởng trên đời này có vật nào đó không thể nhìn bằng măt được.

Một đêm không mộng mị, đồng hồ sinh học nhắc nhở Đường Thi rời giường, Đường Thi cũng không nằm thêm, chớp chớp mắt, liền đi rửa mặt, sau đó ra cửa chạy bộ buổi sáng, Giang Thị không lạnh như Bắc Kinh, nhưng đối với Đường Thi mà nói, vẫn rất lạnh, chỉ có chạy bộ, mới có thể làm cô cảm giác được một tia ấm áp.

Bởi vì thời gian còn sớm, cho nên ngoại trừ người dậy sớm ra bán đồ ăn sáng thì trên cơ bản trên phố không có một bóng người, một đường chạy bộ chào hỏi rất nhiều người quen cũ, Đường Thi trở về nhà trong tâm trạng rất tốt, lại rất bình tĩnh mà đi tới trước ảnh gia đình Đường gia đứng yên.

Đứng trong chốc lát, Đường Thi cúi đầu một cái trước ảnh chụp.

Trước khi Hạ Cảnh về Bắc Kinh thì có đi gặp Đường Thi một lần, Kim Khanh không tới, hỏi Hạ Cảnh, Hạ Cảnh chỉ nói Kim Khanh về trước, Đường Thi cũng không hỏi nhiều nữa, ngồi một lát, Hạ Cảnh cũng chạy đến ga xe lửa.

Ngày tất niên, Đường Thi làm sủi cảo cho chính mình, đưa một ít sang cho bà Phương, lại ở nhà bà Phương ngồi một lát, hướng dẫn Phương Hoa làm bài tập nghỉ đông, tính toán thời gian tốt, Đường Thi chào từng người Phương gia để về, bà Phương cứ muốn giữ cô ở lại, nhưng cuối cùng cũng không làm thay đổi quyết định của Đường Thi được.

"Đường Thi." Đoạn Thích gọi.

Đường Thi trầm mặc một chớp mắt, hỏi: "Sao anh biết là em?"

"Trừ em ra, còn ai sẽ gọi điện cho tiểu gia vào lúc này nữa?"

Đường Thi tưởng tượng đến vẻ mặt kiêu ngạo của Đoạn Thích, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên, giọng nói của cô có chút nhẹ nhàng sung sướиɠ mà chính cô cũng không nhận ra: "Đúng đúng đúng, trừ em ra, không ai sẽ gọi điện cho tiểu gia anh vào lúc này."

Đoạn Thích khẽ hừ một tiếng: "Ăn sủi cảo à?"

"... Vâng, vừa ăn, bà Đoạn ông Đoạn đâu?" Đường Thi hỏi.

"Chờ chút!"

Một trận tạp âm qua đi, giọng nói ôn hòa từ ái của bà Đoạn vang lên: "Đường Đường à, sao rồi? Tết có ăn ngon uống tốt mặc tốt hay không?"

Trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua, Đường Thi nặng nề mà "Vâng" một tiếng, lại nghe bà nói một vài lời nữa, Đường Thi vô cùng kiên nhẫn nghe lải nhải bên tai, phía sau là đám người náo nhiệt, nhưng những cái đó lại không liên quan tới cô, chỉ là cái máy móc lạnh băng này đã truyền cho cô một năng lượng thật lớn khi một mình ăn tết.

Tắt điện thoại, Đường Thi đứng nhìn bầu trời với những bông tuyết mơ hồ một hồi lâu, cảm giác lạnh lẽo trên mặt làm cô cười khẽ ra tiếng, sau đó, bước nhẹ nhàng về phía nhà.

Viện trưởng, bà biết không, cho dù lúc này đây về nhà, vẫn không ai bật đèn chờ cháu, vẫn không ai chuẩn bị cho cháu một bát canh nóng, nhưng trong lòng cháu lại chứa đầy ánh đèn ấm áp hạnh phúc và những bát canh nóng.

"Bà, cô bé kia treo điện thoại rồi à?" Đoạn Thích quay đầu thấy điện thoại đã treo, vội hỏi.

"Cái gì mà cô bé kia? Đường Đường là em gái của cháu!" Bà Đoạn có hơi giận nói, nhưng lại thấy kỳ lạ: "Đã sớm treo rồi, không phải cháu với Đường Đường đã nói xong rồi sao?"

Đoạn Thích: "Cháu chưa nói..."

"Ai nha, Đường Đường chúc năm mới tốt lành với cả nhà rồi, cháu với Đường Đường lại không có nhiều lời để nói, cứ ôm điện thoại làm gì?" Bà Đoạn cũng không để bụng mà xua xua tay, sau đó tiếp tục đánh bài với ba đứa con dâu.

Diệp Hoa quan sát thấy cảm xúc của con trai lộ rõ ra ngoài thì cười nói: "Sao vậy ,A Thích? Con có chuyện gì muốn nói với Đường Đường à? Nói ra cho cả nhà nghe một chút, lại không phải lời gì không nói được?"

Tất cả mọi người Đoạn gia đều nhìn về phía Đoạn Thích, ý nghĩ thể hiện trong mắt đều giống với Diệp Hoa—— không có gì bí mật, không cần gạt!

Đôi tai Đoạn Thích đỏ lên, nhưng trên mặt lại vô cùng trấn định nói: "Ai nói tiểu gia có việc muốn nói với Đường Thi nói? Không có!"

Diệp Hoa rất nghiêm túc: "Ồ, mẹ đã biết."

Bà Đoạn: "Không phải vậy là được rồi? Nếu không gì để nói, vậy bà treo điện thoại là đúng rồi, nhà ta phải tiết kiệm, tiền gọi điện thoại cũng rất nhiều."

Người Đoạn gia vô cùng tán đồng gật đầu: "Đúng."

Vẻ mặt Đoạn Thích không cảm xúc trở lại vị trí của chính mình, đánh bài.

Đoạn Trường Gia híp mắt nhìn cháu trai, lạnh lùng nói: " Không phải mấy ngày sau A Thích muốn đi đón Đường Đường sao?"

"Đúng vậy." Giọng nói Đoạn Thích vẫn có chút không vui, anh còn chưa nói được cái gì! Sớm biết như vậy, thì không nên bởi vì cô bé kia chưa nói được với mình hai câu đã tìm bà mà tức giận!

Anh còn chưa chúc cô năm mới tốt lành!

Sau đó, Đoạn Thích liên tiếp đánh thua, thua rất nhiều tiền, Đoạn Trường Gia thắng ván cuối cùng, không chút để ý nói: "A Thích, cháu như vậy không thể được."

Lời nói là có ý ám chỉ, nhưng Đoạn Thích còn đang nghĩ mình chưa chúc năm mới tốt lành nên không nghĩ tới một tầng ý tứ khác, chỉ cho rằng Đoạn Trường Gia đang nói đến đánh bài, cũng không thèm để ý mà hừ một tiếng.

Đường Thi hắt xì hai cái, xoa xoa mũi, lại tiếp tục dệt khăn quàng cổ trên tay, hôm nay Đường Thi rảnh rỗi không có việc gì, ra cửa đi dạo, mang về một đống sợi len.

Kiếp trước Đường Đường cũng từng làm một chút cái này, đời này đi theo bên người bà Đoạn, cũng học thêm được một ít, đã có thể tự mình dệt được, dệt khăn quàng cổ vẫn rất đơn giản, chỉ cần không phải kiểu dáng đa dạng phức tạp là được.

Người Đoạn gia quá nhiều, Đường Thi không định tự tay làm cho tất cả mọi người trong Đoạn gia, cô chuẩn bị dệt hai cái khăn quàng cổ cho hai ông bà Đoạn, những người khác sẽ đưa đặc sản Giang Thị, dù sao đến lúc đó có Đoạn Thích cầm giúp, không cần lo lắng một mình mình bao lớn bao nhỏ đến xe lửa.

Bởi vì Đoạn Thích tới đón cô nên Đường Thi ở lại Giang Thị thêm mấy ngày, dù sao đi qua một chuyến cũng phải mất mấy ngày, Đường Thi cũng không vội, mỗi ngày làm đồ thủ công, uống trà, xem sách, trôi qua vô cùng thích thú.

Đoạn Thích chen chúc trên xe lửa, nhìn tới nhìn lui trong đám người, liếc mắt một cái đã thấy được Đường Thi, mặc một chiếc áo bông vàng, ở dưới là một cái quần bông rất dày, tóc xõa tung xuống vai, khuôn mặt đỏ bừng, chân không ngừng dậm dậm mặt đất.

Bước nhanh đến bên đó, cơ hồ muốn chạy đi, nhưng lúc sắp đến trước mặt Đường Thi, Đoạn Thích lại đi chậm lại giống như mình đi bộ bình thường, đầu ngó nghiêng khắp nơi, chính là không dừng lại ở chỗ Đường Thi, thoạt nhìn chính là kiểu người lần đầu tiên tới đây.

Chờ Đường Thi chú ý tới Đoạn Thích, Đoạn Thích chỉ cách cô khoảng sáu bảy bước, thấy Đoạn Thích ở nhìn đông nhìn tây, Đường Thi chạy nhanh tới vẫy tay, hô: "Đoạn Thích! Nơi này!"

Đoạn Thích nghe được tiếng la của Đường Thi, tâm buông xuống, chậm rãi quay đầu về nơi Đường Thi đang đứng, đứng yên, trên mặt là vẻ mặt vừa mới nhìn thấy Đường Thi, chậm rãi đến gần.

Đường Thi nhìn hành lý đơn giản của Đoạn Thích, cười nói: "Anh tự giác đi tới nơi này, thật sự là quá tốt, như vậy em không cần tìm anh ở khắp nơi."

Đoạn Thích: "... Hừ!" Biết ngay mà, gia hỏa này không giống anh, ánh mắt đầu tiên đã phát hiện ra anh! Tâm trạng tiểu gia lại trở nên không tốt lắm, lại có chút tức giận, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

"Chúng ta trở về đi, nơi này thật là lạnh." Đường Thi lôi kéo quần áo Đoạn Thích, đi ra phía bên ngoài.

Đoạn Thích thuận theo mà đi, cúi đầu nhìn bàn tay mang bao tay đang lôi kéo quần áo mình, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, chuyện vừa rồi lại nhanh chóng tan thành mây khói.

Đường Thi không biết, trong thời gian ngắn ngủn này, tâm trạng Đoạn Thích đã chuyển vui vẻ đến bực mình lại đến sung sướиɠ.

"Tới rồi?" Đoạn Thích quan sát ngôi nhà ở ngoài cửa xe.

"Tới rồi, xuống xe đi."

Đường Thi dẫn Đoạn Thích đi về phía nhà mình, đυ.ng phải Phương Hoa đang ra cửa đổ rác, Phương Hoa vừa thấy Đoạn Thích, lập tức cảnh giác bắt đầu quan sát đánh giá Đoạn Thích từ trên xuống dưới.

"Chị Đường Đường, anh này là?"

Đường Thi không phát hiện cái gì không đúng, giới thiệu nói: "Đây là Đoạn Thích, em có thể gọi là anh Đoạn."

Đoạn Thích không hé răng, nhìn xuống Phương Hoa ở trước mặt anh, phun ra ba chữ: " Bí đao lùn." Đừng tưởng rằng anh không thấy được địch ý trong mắt tiểu tử này!

Phương Hoa: "..." Thật là muốn cắn người, đặc biệt là muốn cắn cái người tên Đoạn Thích trước mặt này!

Đoạn Thích nhìn Đường Thi, quay mặt đi: "Hừ!"

Đường Thi khó xử nhìn hai người, đang muốn nói cái gì, Phương Hoa đã lau tóc, che ở trước người Đường Thi, ngửa đầu nói: "Tôi nói cho anh, Đoạn... chị Đường Đường là vợ tương lại của tôi, anh đừng đánh chủ ý lên chị Đường Đường! Chị Đường Đường từng nói rồi, phải chờ tôi lớn lên!"

Nghe vậy, ánh mắt phức tạp Đoạn Thích nhìn Đường Thi, hơi rối rắm hỏi: "Em thích bí đao lùn này?"

Phương Hoa cả giận nói: "Tôi mới không phải bí đao lùn, chỉ là tôi còn nhỏ, chờ tôi tới tuổi của anh, chắc chắn cũng cao như anh, không! Còn cao hơn anh!"

Đường Thi một bộ dáng bị sét đánh, cô thật sự không biết, khi nào cô đáp ứng với cậu bé "Chờ nó lớn lên" ...

Chuyện này chắc là nguyên chủ Đường Thi làm đi?

"Khụ khụ, Tiểu Hoa, chị Đường Đường nói những lời này khi nào?" Hiện tại cô thành Đường Thi, nếu Đường Thi thật sự nói nói như vậy, cô cần phải nghĩ đến cách giải quyết chuyện này!

Phương Hoa nghĩ nghĩ rồi nói: "Khi còn nhỏ lúc em lôi kéo chị Đường Đường chơi trò chơi sắm vai nhân vật."

Đường Thi nghẹn một ngụm máu ở trong cổ họng, ra không được mà vào cũng không được.

Đoạn Thích: " Bí đao lùn, chơi sắm vai thì không tính, giáo viên ngữ văn chưa từng dạy cho cậu à?"

Phương Hoa mặt tang tang: "... Giáo viên không dạy cái này."

"Tiểu Hoa à, em có thích chị Đường Đường làm chị gái em không?" Đường Đường ân cần dạy bảo, cô không muốn một thiếu niên tốt bị chậm trễ! Sớm sửa lại cho kịp!

"Thích ạ! Chị Đường Đường sẽ dạy em làm bài tập, mua đồ ăn vặt cho em, lúc em bị đánh thì cho em tới nhà, giảng nghĩa khí, có đôi khi em với chị Đường Đường còn đánh nhau nữa... Nói tóm lại, chị Đường Đường là người tốt nhất trên đời!" Phương Hoa tổng kết nói.

Nhìn ánh mắt khác thường của Đoạn Thích, Đường Thi cười có chút xấu hổ, nguyên chủ Đường Thi đánh nhau thì không kỳ quái, nhưng áp dụng lên người cô thì quả thật có chút kỳ quái.

"Em biết đánh nhau?" Đoạn Thích trực tiếp hỏi.

Phương Hoa thay Đường Thi trả lời: " Đương nhiên, tôi chưa từng đánh thắng chị Đường Đường lần nào, chị Đường Đường rất lợi hại đấy!"

Đường Thi: "..." Thôi xong!

Đoạn Thích: "Ngày khác chúng ta tới đánh một lần." Chơi nhiều trò với bí đao lùn như vậy, thế mà một chuyện tiểu gia cũng chưa từng được hưởng thụ! Hừ!