Chương 9

Các ngón tay bị móc chặt lấy, xúc cảm mềm mại khi đυ.ng vào khiến cánh tay Thẩm Trạm run lên, mất tự nhiên quay mặt sang một bên, "Vân Tiểu Kiều, em đang làm nũng với tôi sao?"

"Làm nũng thì anh có thể dẫn tôi đi cùng không?" Cô thực sự không muốn ở lại đây một mình chút nào.

"Ở đây chờ tôi, lát nữa tôi sẽ quay lại." Thẩm Trạm cố gắng thoát khỏi những ngón tay của cô, nhưng đối phương vô cùng nhanh nhẹn, không hề buông lỏng.

Cô lắc đầu không chịu buông tay.

Nhìn cô yếu đuối như vậy nhưng sức mạnh bàn tay không hề yếu chút nào, Thẩm Trạm tức giận bật cười, "Vân Tiểu Kiều, em rất ngoan cố đấy, biết tôi là người tốt hay là người xấu hay không mà muốn đi theo?"

"Anh đã cứu tôi, tôi nhớ rõ."

Cô đã quên mất rất nhiều chuyện nhưng chỉ có một cảnh tượng đặc biệt in sâu trong tâm trí. Cô mơ hồ nhớ tới người đàn ông khom lưng xuống ôm mình, ngọc Quan Âm giấu trong quần áo lộ ra, sợi dây màu đỏ, giống y đúc thứ khi cô mở mắt và nhìn thấy khi Thẩm Trạm đang cúi người.

Vừa rồi cô đã quan sát khung cảnh phòng bệnh khi Thẩm Trạm không có mặt ở đây rồi. Phòng bệnh rộng rãi, sáng sủa, ngăn nắp và sạch sẽ, ngoài ra còn có phòng khách riêng biệt, so với phòng bệnh bình thường thì tốt hơn.

Thẩm Trạm đã cứu cô, còn đưa cô đến đây để chữa trị, nếu anh muốn hại cô thì cô đã sớm bị tổn thương rồi, anh cũng không phải thiếu phần tiền "bán cô".

Cô bị mất trí nhớ chứ không phải bị mất trí. Cô có thể phán đoán cơ bản việc nào tốt việc nào xấu, trừ khi người nọ từ đầu đến cuối đều diễn kịch.

"Đi theo." Thẩm Trạm đồng ý cho cô đi theo, giơ điện thoại qua một hướng khác lặng lẽ gõ một dòng tin nhắn gửi đi, tạm thời thay đổi kế hoạch gặp Tần Ngọc Sương.

Ngay sau đó, người phụ nữ họ Tần trả lời: [Con bé không sao là được rồi.]

Thẩm Trạm cất điện thoại, đưa Vân Kiều đi dạo một vòng trong bệnh viện. Lúc trở về phòng bệnh thì đi ngang qua một người phụ nữ ăn mặc đoan trang. Vân Kiều chỉ đang tập trung nhìn một điểm cố định, không phát hiện ra người phụ nữ kia đã dừng lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô cho đến khi nó biến mất.

Bệnh nhân đang dưỡng thương tạm thời không thể tham gia quá nhiều hoạt động giải trí, cho nên Vân Kiều chỉ có thể ở trong phòng bệnh.

Sau tám giờ tối, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nhưng vẫn mở to mắt không chịu ngủ, mí mắt không nhịn được mà giằng co.

Thẩm Trạm kết thúc mấy ván game trên điện thoại, anh nhàm chán muốn chết, thấy Vân Kiều ngồi bên giường ngủ gật, vội vàng thúc giục, "Buồn ngủ thì ngủ đi."

"Nếu anh rời đi sau khi tôi ngủ quên thì sao?"

"Không phải em muốn tôi ngồi đây cùng em cả đêm chứ?"

Cô nâng cằm, nghiêm túc gật đầu, "Muốn."

Vẻ mặt Thẩm Trạm cứng ngắc, anh nhếch khóe môi đối diện với cô, từng câu từng chữ đập vỡ suy nghĩ trong lòng cô, "Nằm mơ đi!"

Trước đây Vân Kiều rất thận trọng và tinh ý quan sát vẻ mặt, chỉ cần người khác tỏ vẻ không muốn thì cô hầu như sẽ không nhắc lại chứ đừng nói đến việc trực tiếp bày tỏ ý muốn "tùy hứng" của mình. Mất trí nhớ giống như đã thay đổi cô thành một con người khác, nhưng cái loại tính cách bình tĩnh, gặp chuyện không sợ hãi này, lại giống như trước kia.

Đúng là một cô gái kỳ lạ.

Thẩm Trạm buông hai chân đang gác lên nhau xuống, cất điện thoại di động, khoanh tay, "Cho em ba phút, nhanh chóng ngủ cho tôi, ngày mai tôi sẽ tới."

"Mười phút." Vân Kiều cố gắng kéo dài thời gian.

"Năm phút." Thẩm Trạm ngước mắt, ngẩng mặt lên.

"Bảy phút." Vân Kiều giơ ngón tay lên, mạnh mẽ mặc cả.

Thẩm Trạm liếc cô một cái, Vân Kiều nhanh chóng hiểu được ánh mắt của anh, lập tức nằm xuống kéo tấm chăn mỏng lên, nhắm mắt lại, "Tôi ngủ rồi."

Chung quanh phòng bệnh trở nên yên tĩnh, thời gian từng chút một trôi qua, sớm đã vượt qua cái gọi là ba phút.

Mãi đến khi chín giờ, cửa phòng bệnh mới chậm rãi mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, cô gái nằm trên giường bệnh đã ngủ say.

Cánh cửa chậm rãi đóng lại, Thẩm Trạm xoay người, quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ thành thục đoan trang kia đang đứng bên cửa sổ, anh không chút hoang mang gọi: "Dì Tần."

Tần Ngọc Sương thu hồi ánh mắt hoài niệm khỏi cửa sổ, "Bác sĩ Triệu nói cho dì biết về tình trạng của Kiều Kiều rồi. Dù sao con bé cũng không nhớ được chuyện trong quá khứ, vì vậy cũng đừng để con bé biết về sự tồn tại của dì."

"Công việc của dì ở nước ngoài còn phải nhanh chóng xử lý, tạm thời không thể chăm sóc cho con bé được. Trong khoảng thời gian này sẽ làm phiền con trước."

"Dì Tần, chuyện này không thích hợp." Thẩm Trạm dựa vào tường, vẻ mặt không thay đổi.

"Dì biết con là một đứa trẻ đáng tin cậy, Kiều Kiều hiện tại ỷ lại vào con cho nên con là người thích hợp nhất."

Có lẽ vì mất đi trí nhớ nên Vân Kiều đã hình thành "hiệu ứng vịt con" đối với người đầu tiên mà cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy. Nếu đổi lại là một người xa lạ, người mẹ ruột như bà chắc chắn sẽ không dám tùy tiện phó thác, cũng may Thẩm Trạm và bà có vài phần liên hệ, đồng thời anh cũng đã quen biết Vân Kiều nhiều năm, cho nên anh chính là người thích hợp nhất.

Bất kể trí nhớ của cô có được khôi phục hay không, Vân Kiều đã được nhận vào đại học Cảnh Thành, cho nên sẽ ở lại thành phố này để sinh sống và học tập, nếu có ai đáng tin cậy bảo vệ cho cô, vậy thì không thể nào tốt hơn.

*

Sáng hôm sau Thẩm Trạm không đến, y tá mang bữa sáng được chuẩn bị riêng cho Vân Kiều. Vân Kiều không nói một lời, ăn đủ lượng thức ăn mà bụng có thể tiếp nhận được.

Khoảng nửa tiếng sau, y tá tiến vào thu dọn bữa sáng còn lại. Lúc rời đi thì gặp Thẩm Trạm đang ở hành lang đi tới phòng bệnh.

"Ăn nhiều hay ít?"

"Hẳn là lượng thức ăn bình thường."

Thẩm Trạm xua tay ra hiệu, cân nhắc chiếc túi trong tay rồi tiếp tục đi thẳng về phía phòng bệnh.

Khi đẩy cửa bước vào, anh thầm nghĩ Vân Kiều sẽ nhìn anh bằng ánh mắt uất ức trông mong như ngày hôm qua, nhẹ giọng yêu cầu anh ở lại, nhưng không ngờ vừa vào cửa đã được chào đón bằng một tiếng hừ lạnh lùng, "Kẻ lừa đảo."

"Em nói ai?"

"Thẩm Trạm, kẻ lừa đảo." Cô tức giận xoay người, quay lưng về phía Thẩm Trạm.

Nhớ rõ tên anh, còn cố ý cất cao âm lượng để tố cáo hành vi anh không giữ lời hứa.

"Sáng sớm tôi chạy đi mua điện thoại cho em, em muốn cảm ơn tôi như thế này sao?" Thẩm Trạm đặt chiếc túi lên bàn, "Xem ra là không muốn điện thoại di động rồi."

"Điện thoại di động có ích lợi gì..." Cô hy vọng có người đi cùng mình, hoặc là để cô đi theo cũng được. Cô mới không cần chiếc điện thoại lạnh như băng kia, một chút cảm giác an toàn cũng không có.

Thẩm Trạm: "Có thể chơi."

Vân Kiều nghiêng đầu, "Nhưng tôi chỉ muốn chơi với anh."

Thẩm Trạm: "?"

Vân bình thản đang thốt ra những lời hung bạo gì vậy?

Chiếc điện thoại mới màu trắng cuối cùng cũng được giao cho Vân Kiều, bao gồm cả sim điện thoại mới.

"Lúc trước chúng ta có quen nhau không?"

"Ừm." Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, để cho Vân Kiều tự đoán.

"Anh có thể kể cho tôi nghe về tôi không?"

"Ngày hôm qua sao không hỏi?"

"Tôi cần thời gian để tự điều chỉnh." Trí nhớ trống rỗng, tất nhiên cô cũng nóng lòng muốn biết mọi thứ về bản thân mình, nhưng có lẽ mạch não của cô thật sự khác với người khác, vẫn luôn tự điều chỉnh trong lòng.

Cảm thấy bây giờ mới là thời điểm tốt.

Biết Vân Kiều sẽ hỏi nên Thẩm Trạm sớm đã chuẩn bị tốt một lý do, "Nhà em ở Ninh Thành, năm nay thi đại học và đăng ký nguyện vọng ở đại học Cảnh Thành, nhưng trên đường tới Cảnh Thành thì lại xảy ra tai nạn xe cộ."

"Tôi vốn dĩ cũng là người Ninh Thành, sau khi vào đại học cũng như em đến Cảnh Thành, giữa chúng ta… xác thực có chút giao tình." Còn về mức độ, là do anh bịa đặt lung tung.

"Vậy anh là bạn của tôi? Còn gia đình tôi thì sao?"

"Em từ nhỏ là do ông nội nuôi dưỡng. Sau khi ông nội qua đời thì Ninh Thành bên kia chỉ còn lại gia đình bác cả của em. Tuy nhiên, quan hệ giữa em và bọn họ không hòa hợp, cho nên khi trưởng thành em đã chuyển ra ngoài ở."

"Ông nội." Vân Kiều vô thức nói ra cái tên này, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên đối với chuyện này có cảm ứng.

Nhìn vẻ mặt cô đột ngột thay đổi, Thẩm Trạm không dấu vết chuyển đề tài, "Lúc đi học em còn có một người bạn thân tên là Khương Tư Tranh. Nếu em muốn, tôi có thể cho em liên lạc với cô ấy."

"Khương Tư Tranh?"

Vài phút sau, Vân Kiều nhận được thông tin liên lạc của bạn mình là Khương Tư Tranh từ Thẩm Trạm.

Đối mặt với một người bạn "xa lạ", Vân Kiều gửi lời mời kết bạn trên Wechat, đối phương nhanh chóng chấp nhận. Cô còn đang cân nhắc có nên gửi tin nhắn để chào hỏi người nọ hay không thì đối phương đã trực tiếp gửi lời mời cuộc gọi video cho mình.

Vân Kiều "giật mình".

Cô không có ấn tượng gì với Khương Tư Nguyên. Đối phương trực tiếp bật video lên, cô còn có chút sợ hãi, cũng không phải loại sợ hãi đó, mà là loại bất an không thể nói rõ.

Cô theo bản năng cầu xin Thẩm Trạm giúp đỡ, đối phương chống cằm gật đầu ra hiệu với cô.

Nhận được sự ủng hộ của Thẩm Trạm, Vân Kiều bật video, một giọng nữ trong trẻo từ bên kia truyền đến: "Kiều Kiều, nghe nói cậu mất trí nhớ, tớ thật sự rất khó chịu."

Vân Kiều đang tò mò người bạn thân trước đây của mình trông như thế nào thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta không thể nói nên lời từ màn hình điện thoại——

Khương Tư Tranh gác một chân lên đầu giường, trong tay cầm máy chơi game, camera hướng về phía nửa người trên của cô ấy, trực tiếp phát ra từng động tác chiến đấu cuồng nhiệt của cô ấy khi đang chơi game.

Tinh thần tràn đầy năng lượng kia, cô thực sự không nhìn ra cô ấy là một bệnh nhân đang bị thương nằm trong bệnh viện.

Khương Tư Nguyên bị thương ở chân trong vụ tai nạn, ban đầu cô đã gào khóc mấy ngày vì sợ từ nay mình phải ngồi xe lăn sinh hoạt. Bác sĩ đã nhiều lần nhấn mạnh rằng không nghiêm trọng đến thế, yêu cầu cô phải nghỉ ngơi thật tốt, không được nghịch ngợm. Khương Tư Nguyên cẩn thận tuân theo lời khuyên của bác sĩ, không cử động chân, nhưng tay lại không thể nghỉ ngơi được.

Thế là cô ở trong bệnh viện chơi game cho đến khi Thẩm Trạm liên lạc với mình.

Khi biết tin Vân Kiều bị mất trí nhớ, phản ứng đầu tiên của cô là không thể tin được, nhưng sau đó lại bắt đầu cười ha ha.

Trong thời gian ngắn ngủi này, cô ấy đã bị vị hôn phu thanh mai trúc mã phản bội, người ông thân cận nhất qua đời, thống khổ chồng chất, không biết phải mất bao lâu mới có thể nguôi ngoai.

Kết quả là, trực tiếp mất trí nhớ do tai nạn xe cộ?

Hiện tại sức khỏe của Vân Kiều rất tốt, quên hết những thứ không vui trong quá khứ, có lẽ mất trí nhớ không phải là một kiếp nạn mà là một món quà. Về phần tình bạn, lại một lần nữa làm quen thì các cô vẫn có thể là bạn bè.

Tình bạn giữa các cô gái rất kỳ diệu, dù có quên đi thì họ vẫn là những người bạn thân nhất, nói về những chủ đề chung như thể quay lại trước kia.

Khương Tư Tranh chuyên chọn ra những sự việc thú vị và vui vẻ trong quá khứ để nói, Vân Kiều nghe rất say sưa, ngay cả khi Thẩm Trạm rời đi cũng chỉ liếc mắt nhìn qua, không lên tiếng thuyết phục anh ở lại.

Mãi đến khi người nọ rời đi, Khương Tư Nguyên mới can đảm nhắc đến, "Hình như Thẩm Trạm đối với cậu không tệ lắm."

"Ừm, anh ấy đã cứu tớ, còn tặng cho tớ một chiếc điện thoại di động."

"Quan hệ của hai người tốt như vậy từ khi nào thế?" Cô nhớ rõ Thẩm Trạm và Văn Cảnh Tu là đối thủ không đội trời chung, Vân Kiều vừa mới giải trừ hôn ước với Văn Cảnh Tu cách đây không lâu.

"Quan hệ trước kia của chúng tớ không tốt sao?"

"Cũng... được đi." Cô nhớ kỹ việc không thể nhắc tới Văn Cảnh Tu trước mặt Vân Kiều, tạm thời không thể đào sâu vào vấn đề này được, "Trong nháy mắt đã ở bên người khác tốt như vậy, tớ ghen tị nha."

"Cậu đừng ghen tị." Vân Kiều chỉnh lại điện thoại, nháy mắt với camera: "Sau này tớ phải đi theo anh ấy."

Vừa rồi cô cũng hiểu những gì mà Thẩm Trạm nói, quan hệ của cô và người thân ở Ninh Thành không tốt lắm. Cô chuẩn bị học đại học ở Cảnh Thành, điều đó có nghĩa là cô đến đây mà không có bất kỳ người bạn nào.

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng cô thật sự rất ghét cảm giác ở một mình, vì vậy cô càng không thể để Thẩm Trạm đi.

Cách một màn hình, Khương Tư Tranh nhìn thấy ánh sáng nở rộ trong mắt Vân Kiều, giống như con thỏ trắng trong truyện cổ tích nhìn chằm chằm vào sói xám lớn xấu xa...

*

Vài ngày sau, Vân Kiều lại có một kiểm tra toàn thân khác. Bác sĩ chúc mừng cô đã có thể xuất viện, Vân Kiều dường như nhận được một sự ân xá đặc biệt để được tự do, khuôn mặt hớn hở, cả người đều trở nên sống động.

"Cao hứng như vậy, em có biết sau khi xuất viện mình sẽ ở đâu không? Cứ cười đi." Thẩm Trạm đặt tay lêи đỉиɦ đầu cô, nhẹ nhàng xoa hai lần lên mái tóc đen mềm mại.

Ngốc nghếch, nụ cười so với trước kia chân thật hơn rất nhiều, tất cả đều xuất phát từ nội tâm.

"Không phải tôi đi theo anh sao?" Vân Kiều bình tĩnh bày tỏ lý lẽ, "Đi theo anh, đương nhiên là ở nhà anh." Khóe miệng Thẩm Trạm hiện lên nụ cười, "Tôi khi nào đã đồng ý đưa em về nhà tôi?"

"Chúng ta không phải là bạn bè sao?" Cô nghiêm túc đưa ra ví dụ, "Tôi là một cô gái nhỏ bé đáng thương đến một thành phố xa lạ, còn bị mất trí nhớ nữa. Lỡ như tôi ở bên ngoài gặp nguy hiểm rồi bị người ta lừa gạt thì làm sao bây giờ?"

Thẩm Trạm hơi nâng cằm, nhìn cô tiếp tục biểu diễn.

"Anh không đọc tin tức sao? Những kẻ xấu bên ngoài rất đáng sợ." Hai ngày nay lúc nhàm chán thì cô chơi điện thoại, lướt thấy rất nhiều video cùng tin tức lộn xộn.

Thẩm Trạm khoanh tay nên cô không móc được ngón tay của anh, mục tiêu bèn chuyển đến tay áo.

Vân Kiều nắm lấy ống tay áo của anh kéo nhẹ hai cái, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to trong veo nhìn thẳng vào anh, giọng nói nhẹ nhàng trong cổ họng phát ra đến kỳ cục, "Thẩm Trạm, tôi sợ nha, anh dẫn tôi về nhà đi."

Tác giả có lời muốn nói:

La La: Phỏng vấn một chút, cô Khương Tư Tranh, cô không lo lắng cho bạn của cô sao?

Khương Tư Tranh: Là một người bạn, tôi càng lo lắng Thẩm Trạm bị người bạn đai đen Taekwondo của mình nhắm tới...

[Chương tiếp theo mở khóa Tiểu Kiều Kiều ~]