Chương 10

Cuối cùng, Vân Kiều cũng đạt được mong muốn, theo Thẩm Trạm về nhà.

Anh sống trong một ngôi nhà bốn tầng, trong nhà có thuê một dì chịu trách nhiệm dọn dẹp và một đầu bếp chịu trách nhiệm bếp núc.

"Dì Triệu, dì dẫn cô ấy lên phòng trên lầu hai đi."

Đối mặt với thành viên mới trong nhà, dì Triệu rất kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy Vân Kiều, nhưng đối với sự xuất hiện của cô thì cũng không phải là việc ngoài ý muốn.

Vân Kiều rất biết để ý đến sắc mặt của người khác, lúc đứng dưới lầu cô vẫn đang suy nghĩ về vẻ mặt của dì Triệu, cho đến khi đi theo dì Triệu lên lầu, đến căn phòng Thẩm Trạm dành riêng cho cô.

Phong cách của căn phòng rất đơn giản, nhưng những đồ nội thất nên có cũng được trang trí rất nhiều, ánh nắng màu cam ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, ấm áp và sáng sủa.

Trên giường lớn là một tấm chăn bông mới được trải. Chậu cây xanh mướt được đặt trên bệ cửa sổ, mặt bàn không nhiễm một hạt bụi, vừa nhìn đã biết nơi này sớm đã có chuẩn bị.

Hóa ra đã sớm dành cho cô một phòng ngủ, lúc ở bệnh viện còn giả bộ lười quan tâm đến cô, đúng là khẩu thị tâm phi.

Người bạn này có thực sự tốt với cô không?

Rốt cuộc, họ đã biết nhau từ khi còn nhỏ.

Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Trạm, cô đã lấy được những vật phẩm liên quan đến thân phận của mình. Thông tin có thể kiểm tra trên mạng, cô cũng không nghi ngờ Thẩm Trạm lừa gạt cô về thân phận.

"Cô Vân Kiều, cô nhìn xem có cần bổ sung thứ gì trong phòng không? Hoặc còn thiếu bất cứ thứ gì thì cô có thể nói cho tôi biết."

"Cám ơn dì Triệu, dì cứ gọi tên con là được rồi." Cô không hỏi tại sao dì Triệu lại biết tên cô, rất có thể cũng là tin tức từ Thẩm Trạm.

Vân Kiều cũng không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc vali. Theo lời nói của Thẩm Trạm thì lúc đó cô đến Cảnh Thành để giải quyết sự việc. Cũng không biết cô mua chiếc vali chắc chắn này ở đâu nữa, bọn họ ngồi ở phía trước thì ai cũng bị thương nằm bệnh viện, nhưng hành lý trong cốp xe ngược lại vẫn còn nguyên vẹn.

Vân Kiều vốn định tìm lại dấu vết cuộc sống của mình từ chiếc điện thoại mà cô đã sử dụng, nhưng Thẩm Trạm lại nói với cô rằng, "Số điện thoại ban đầu của em không liên lạc được. Điện thoại chắc đã bị hỏng lúc xảy ra tai nạn rồi, chắc đã bị mất."

Cô có thói quen mang theo điện thoại di động khi đi ra ngoài, cho nên điện thoại sẽ không thể được bảo quản may mắn như những thứ đựng trong vali được.

Nhưng cũng may, chiếc điện thoại mới của cô cũng rất dễ sử dụng.

Vân Kiều còn tìm thấy tấm thẻ ngân hàng từ một bộ quần áo trong vali, nhưng đáng tiếc là cô đã quên mật khẩu.

Muốn tìm người xin giúp đỡ, người đầu tiên hiện lên trong đầu chính là...

"Thẩm Trạm." Vân Kiều chạy xuống lầu tìm anh, trong thời gian ngắn Thẩm Trạm đã thay một chiếc áo thun tay ngắn màu đen giản dị.

Ồ, lần này muốn kéo ống tay áo thì cũng không thể kéo được nữa.

"Thẩm Trạm, tôi tìm được một tấm thẻ ngân hàng, nhưng không nhớ mật khẩu thì phải làm sao đây?"

"Thử ngày sinh nhật xem?"

Vân Kiều đã thử ngày sinh nhật của mình nhưng không thành công, người thân cận trong nhà cũng không nhiều lắm. Dưới sự nhắc nhở của Thẩm Trạm, cô còn thử ngày sinh nhật của ông nội, nhưng cũng không phải.

"Tôi nên làm gì đây? Chẳng lẽ nó là một con số nào đó có ý nghĩa khác đối với tôi? Nhưng bây giờ tôi không nhớ nổi." Vân Kiều mím môi, rất phiền não.

Không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt của Thẩm Trạm trở nên có chút phức tạp, anh miễn cưỡng nói ra sáu con số để Vân Kiều nhập vào.

"Những con số này là gì vậy?" Cô tò mò hỏi.

"Em thử trước đi." Mặt Thẩm Trạm không chút thay đổi yêu cầu cô nhập vào, cũng không chịu giải thích.

"Được rồi." Bây giờ cô rất vâng lời, Thẩm Trạm nói gì cũng nghe.

Vân Kiều nhập dãy số như anh nói, nhưng hệ thống hiển thị lỗi thứ ba, thẻ ngân hàng bị khóa.

Vân Kiều: "..."

Thẩm Trạm: "..."

Không biết vì sao ngược lại anh lại nở một nụ cười, "Rất tốt."

Không phải sinh nhật của thằng khốn đó, rất tốt.

"Thẻ ngân hàng của tôi bị khóa rồi." Vân Kiều cau mày, rầu rĩ không vui.

"Khóa thì khóa thôi." Người đàn ông thản nhiên, nhếch khóe miệng.

"Vậy tiền của tôi thì sao?" Mặc dù không biết chính xác mình có bao nhiêu tài sản, nhưng xét theo tình huống mà cô hỏi thăm thì dường như cô cũng không thiếu tiền, thậm chí còn có một kho bạc nhỏ.

Bây giờ bị sáu con số làm khó, thực sự cảm thấy tiếc tiền.

Thẩm Trạm trực tiếp cầm điện thoại lên, chuyển cho cô một vạn, "Ngày mai anh trai đưa em đến ngân hàng."

Vân Kiều tự mình cầm chứng minh thư đi thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết nhanh gọn.

"Anh trai?"

"Tôi lớn hơn em, còn quản lý đến việc ăn ở của em, gọi một tiếng anh trai cũng không phải một việc quá đáng, phải không?"

"Không gọi." Vân Tiểu Kiều vẫn là Vân Tiểu Kiều, tức giận nói cho anh biết đừng hòng chiếm tiện nghi của cô. Lúc quay mặt đi thì một con Husky bước về phía cô.

Bộ lông đan xen màu đen trắng, đôi mắt to sắc bén lấp lánh có hồn, bốn chân vững vàng bước về phía trước, Vân Kiều che miệng kêu lên: "Dễ thương quá!"

Nghe được lời khen ngợi tràn đầy vui sướиɠ của cô, động tác xoay người chuẩn bị đứng dậy của Thẩm Trạm cứng đờ giữa không trung, khóe miệng lập tức giật giật.

Với thân hình và vẻ mặt hung dữ trời sinh của Husky nhà anh, đại đa số mọi người khi nhìn thấy nó thì sẽ đều không dám tùy tiện tiếp cận, con gái thì lại càng sợ hãi hơn, chỉ có mỗi Vân Kiều là không giống người thường.

Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.

Anh thậm chí còn nghi ngờ Vân Kiều căn bản không hề bị mất trí nhớ, nếu không thì làm sao cô có thể khen ngợi một con Husky có đôi mắt hung dữ là đáng yêu giống như trước kia.

Thấy cô đưa tay sờ lỗ tai của Husky, thấy Husky nhà anh không có tiền đồ đứng yên tại chỗ mặc cho cô xoa nắn. Thẩm Trạm vui vẻ, gọi chú chó Husky, "Kiều Kiều."

Nghe thấy tiếng gọi của chủ nhân, chú chó Husky "Kiều Kiều" vẫy đuôi đi đến trước mặt chủ nhân.

"Kiều Kiều?" Vân Kiều nhìn Thẩm Trạm rồi lại nhìn Husky, dùng ánh mắt khó tả nhìn một người một chó, nghiêm trang hỏi: "Anh là ức hϊếp nó nghe không hiểu nên mới đặt cái tên này cho nó sao?"

Thẩm Trạm: "..."

Anh khẽ khịt mũi, "Thật ra nó không phải gọi là Kiều Kiều* mà gọi là "Khiếu Khiếu"*. Em đặt tên, liên quan rắm gì đến anh."

* 娇娇/jiāo jiāo/: Kiều Kiều

叫叫 /Jiào jiào/: Khiếu Khiếu (còn có nghĩa là kêu; hú; gáy; la)

Lúc trước khi hai người nhặt được thì nó sủa không ngừng, Vân Kiều đã dùng tư duy khác thường của mình để đặt tên cho chú chó Husky là "Khiếu Khiếu". Sau khi Thẩm Trạm nhận nuôi nó, không hiểu sao lại bị gọi là "Kiều Kiều".

Cho đến nay, Kiều Kiều đã rất quen với cái tên của mình.

"Thú cưng của anh là tên tôi?"

"Không sai." Cho nên thẩm mỹ của anh khẳng định không có vấn đề.

"Thẩm Trạm, xem ra quan hệ trước kia của chúng ta thật sự rất tốt. Tôi còn có thể đặt tên cho chú chó của anh, tôi rất thích Kiều Kiều." Biết được nguồn gốc của cái tên, Vân Kiều trong giây lát đổi giọng, ánh mắt khi nhìn Kiều Kiều cũng trở nên yêu thích hơn.

Mối quan hệ giữa người với người rất kỳ diệu, thật ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Trạm, cô đã cảm thấy tự nhiên thoải mái, không hề gò bó như khi đối mặt với những người khác, cho nên cho dù có mất trí nhớ, cô cũng sẽ không khách khí với Thẩm Trạm.

"Đúng vậy, trước kia chúng ta... quan hệ rất tốt. "Thẩm Trạm nhếch khóe miệng, mặt không đỏ, tim không đập mà nói dối.

Cô từng vì vị hôn phu của mình mà cố ý xa lánh anh, không thành kẻ thù cũng đã tốt lắm rồi, rất tốt cái rắm.

-

Có một khoảng thời gian Thẩm Trạm yêu thích Taekwondo, anh đặc biệt có thiên phú trong phương diện này, ngay cả huấn luyện viên còn khen ngợi sự tiến bộ thần tốc của anh. Đột nhiên một ngày nọ, có một cô bé đến câu lạc bộ, tay chân nhỏ nhắn, trông rất dễ bị bắt nạt.

Anh nhận ra, đó là Vân Kiều của nhà họ Vân, vị hôn thê nhỏ của Văn Cảnh Tu.

Bởi vì mối quan hệ này, anh đặc biệt chú ý đến Vân Kiều, chờ xem kịch hay.

Vốn tưởng rằng cô bé nũng nịu kia sẽ khóc, nhưng không ngờ thân thể nhỏ bé của Vân Kiều lại bộc phát sức mạnh đáng kinh ngạc, rất nhanh đã trở thành tuyển thủ thiên phú được huấn luyện viên khen ngợi sau anh.

Hai người học hỏi lẫn nhau, bắt đầu có trao đổi, bao gồm cả "Kiều Kiều" cũng là do hai người bọn họ nhặt được trên đường về nhà sau khi rời khỏi câu lạc bộ.

Vân Kiều rất thích, nhưng đáng tiếc lúc đó cô không thể nuôi, cũng không dễ nuôi nó.

Lúc ấy trong lòng đặc biệt không nỡ, mấy ngày sau đó bọn họ đều gặp nhau trên con đường đó, Vân Kiều bắt đầu cho nó ăn.

Ngày đó anh cũng cố ý mang theo một phần thức ăn cho chó, vốn tưởng lúc về nhà sẽ cùng cô đút cho nó ăn, nhưng không ngờ Văn Cảnh Tu lại tới đón cô.

Mọi người đều biết chuyện Thẩm Trạm và Văn Cảnh Tu không hợp nhau, khi đó chàng thiếu niên tức giận cho rằng mình và Vân Kiều cũng coi như là bạn bè vì gần đây bọn họ có một bí mật nhỏ, trong lòng anh cất giấu một tia hy vọng rằng Vân Kiều sẽ đứng về phía mình, giống như thường ngày cùng anh đi nuôi chú chó nhỏ đáng thương kia.

Kết quả là Vân Kiều không chút do dự lên xe cùng Văn Cảnh, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.

Thẩm Trạm vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt lúc ấy của Văn Cảnh Tu, giống như đang âm thầm giễu cợt.

Lúc đi ngang qua thùng rác, anh thiếu chút nữa đã vứt thức ăn cho chó đi. Nhưng cuối cùng vẫn bất tri bất giác đi đến chỗ chú chó đáng thương lang thang, hào phóng đem đồ ăn cho nó ăn.

Chú chó Husky ăn no, mở hai con mắt to sáng nhìn ngó xung quanh, Thẩm Trạm tựa hồ hiểu được suy nghĩ của nó, thiếu chút nữa tức giận xách lỗ tai nó lên, "Nhìn cái gì mà nhìn, người ta chỉ chơi đùa với mày thôi, còn coi là thật."

Vân Kiều rất thích con chó này, vậy anh sẽ mang nó đi để cô không bao giờ gặp lại được nữa, để cô tức chết!

Vì thế chú Husky được Thẩm Trạm mang về nhà, biến thành Kiều Kiều của hiện tại.

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thẩm Trạm khó chịu, phất tay bảo Kiều Kiều rời đi, cất đôi chân dài bước lên lầu, ngay cả khi Vân Kiều gọi, anh cũng không phản ứng.

Buổi chiều, Thẩm Trạm nhốt mình trong phòng máy tính vẫn không ra ngoài. Vân Kiều cùng Kiều Kiều ở trong sân chơi đùa, một người một chó rất nhanh đã thiết lập nên tình bạn phi thường.

Sự thật đã chứng minh Kiều Kiều không hề hung dữ, giống như một người cường tráng ngốc nghếch, còn biết làm nũng với cô.

Mãi đến giờ cơm tối, Thẩm Trạm mới lười biếng đi xuống lầu, lúc ăn cơm cơ bản không nói chuyện.

Vân Kiều âm thầm quan sát anh hồi lâu, trong lòng cảm thấy khó hiểu.

-

Mấy ngày trước, mỗi ngày nằm viện đều hơn tám giờ tối rồi đi ngủ. Từ bệnh viện trở về "nhà", tinh thần của Vân Kiều rất tốt, hôm nay xem TV theo dõi phim truyền hình đến hơn tám giờ mới chậm rãi đi tắm rửa.

Cô có trí nhớ rất rốt, dì Triệu chỉ đường cho cô một lần thì cô đã nhớ rõ, tắm rửa xong thì mất khoảng nửa tiếng. Vân Kiều mặc một chiếc váy ngủ màu trắng bằng vải cotton, vừa thoải mái vừa mềm mại, cô lấy nó ra từ vali.

Trước khi chuẩn bị đi ngủ, Vân Kiều bắt đầu tìm kiếm trong phòng có lắp đèn ngủ nhỏ hay không. Cô thấy trong góc có một chiếc đèn tường, nhưng lại không tìm được công tắc.

Đang chuẩn bị đi tìm người để hỏi thì tình cờ gặp phải Thẩm Trạm ở hành lang.

Vân Kiều mang dép lê đi qua, đầu ngón tay vô thức khẽ chọc hai cái vào cánh tay trần của anh, lúc xin giúp đỡ, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa nhỏ: "Thẩm Trạm, tôi không tìm được công tắc đèn ngủ."

Lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng đó, cổ Thẩm Trạm cứng đờ, quay đầu liếc nhìn cô một cái, "Ngốc."

Thẩm Trạm đi ngang qua cô bước vào phòng, nhấc tấm vải ren trang trí trên giường lên, lộ ra công tắc.

Đều là dì Triệu nói cái gì mà con gái thích những thứ hoa mỹ này.

"Đây là công tắc, lúc sau tôi sẽ thay đèn ngủ cho em, trời tối sẽ tự động sáng lên, có ánh sáng sẽ tự động tắt."

"Ồ..." Anh cũng không hỏi tại sao sao?

Hầu hết mọi người đều phải tắt đèn vào ban đêm vì không thể ngủ được khi có ánh sáng, nhưng Vân Kiều khi ngủ nhất định phải để đèn, nói chính xác thì cô không thể ở trong một không gian hoàn toàn tối tăm trong một thời gian dài, nếu không cô sẽ sợ hãi bất an, lo lắng đến nỗi toàn thân đổ đầy mồ hôi.

Ký ức đã bị mất nhưng cảm giác sợ hãi trong lòng vẫn còn.

"Có thể tự mình ngủ không?"

"Có thể." Cô đã không còn sợ hãi như lúc mới tỉnh lại trong bệnh viện nữa, căn phòng này được trang trí rất ấm áp, cô rất thích nơi này.

"Được rồi, mau ngủ đi."

Vân Kiều cởi giày ra, ngoan ngoãn leo lên giường, nằm gọn gàng trên giường.

Thẩm Trạm rẽ ở góc tường, đi vào phòng thể thao điện tử trên tầng hai.

Anh hẹn với bạn bè solo về đêm, không giống đứa trẻ phải đi ngủ lúc tám, chín giờ tối.

Trở lại trước máy tính, Thẩm Trạm bắt đầu chơi một ván khởi động, con số thời gian ở góc dưới bên phải máy tính không ngừng thay đổi, cho đến chín giờ tối ——

Chín giờ tối, cô gái trên giường chưa kịp đi vào giấc ngủ thì lại từ từ mở mắt ra.

Cô ngồi dậy dụi dụi mắt, bối rối trước mọi thứ xung quanh, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì xốc chăn xuống giường, chân trần giẫm trên mặt đất. Giống như một đứa trẻ nhìn thấy thứ gì đó mới lạ, tò mò đánh giá mọi thứ trong phòng, đôi mắt cong cong khi cười, ánh mắt sáng ngời.

Khi cô đối mặt với gương trang điểm, phát hiện tóc mình rối tung, còn có vài sợi tóc không chỉnh tề nhô ra ngoài, dù có làm thế nào cũng không sửa được. Chỉ thấy trên bàn trang điểm có một cặp dây buộc tóc màu hồng phấn, bèn nắm vào trong tay. Cầm lấy chiếc lược và dây buộc tóc chậm rãi đi về phía cửa.

Trong phòng máy tính độc lập, Thẩm Trạm đeo tai nghe ngồi trên ghế thể thao điện tử, tiếng bàn phím cơ vang lên như chuỗi nốt nhạc có tiết tấu nhanh, kêu lạch cạch lạch cạch.

Anh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, tập trung toàn bộ sự chú ý vào nhân vật game đang chiến đấu mà không hề phát hiện cửa phòng đã bị đẩy ra, cô gái mặc váy ngủ màu trắng đi chân trần bước vào.

Mắt thấy trận chiến sắp đại thắng, khóe miệng Thẩm Trạm giương cao, đang chuẩn bị giáng xuống một đòn cuối cùng về phía kẻ địch ——

Đột nhiên cánh tay bị thứ gì đó có lông xù cọ xát, Thẩm Trạm ấn nhầm bàn phím, lập tức bị kẻ địch nhân cơ hội gϊếŧ chết.

Cô gái nhỏ mềm mại với mái tóc rối bời xuyên vào cánh tay anh, chui vào trong lòng, giơ hai chiếc dây buộc tóc màu hồng phấn dịu dàng lên, "Anh trai, buộc tóc."

"ĐM?" Thẩm Trạm kinh ngạc suýt chút nữa đã ném con chuột đi.

Tác giả có lời muốn nói.

Ding, bé Kiều Kiều sáu tuổi của bạn đã online, chuẩn bị bắt đầu chuỗi sinh hoạt ban ngày nuôi vợ, buổi tối nuôi con gái.