Vừa bước xuống phòng khách, ai cũng nhìn cậu bằng sự kinh ngạc. Ba cậu đang ngồi đọc báo trên ghế sofa, uống cafe, thấy cậu liền đứng hình, ly cafe trên tay rơi xuống sàn, vỡ tan tành. Mẹ cậu ngồi bên cạnh gọt táo, thấy ba cậu như vậy liền nhăn mày khó hiểu rồi nhìn theo hướng mà ba cậu đang nhìn, bà cũng ngạc nhiên không kém, liền đứng hình, con dao trên tay rơi xuống bàn. Mấy cô người hầu thì cằm muốn chạm đất. Bác quản gia lúc đầu thì ngạc nhiên, lúc sau thì mỉm cười vui vẻ. Cậu nhìn quanh 1 lượt rồi nghiêng đầu khó hiểu:
-có chuyện gì sao?
Giọng cậu xóa tan sự yên tĩnh của căn phòng. Mọi người bừng tỉnh, mấy cô người hầu và bác quản gia tiếp tục công việc của mình. Còn ba mẹ cậu thì vui mừng nhìn con trai yêu quý của mình. Mẹ cậu tiếp tục gọt táo:
-không có gì đâu... À, con muốn đi đâu hay sao mà ăn mặc đẹp vậy?
Cậu nhìn ba mẹ của nguyên chủ "đó là Dương Ngọc Ánh, mẹ của nguyên chủ sao? Bà ấy thật giống mẹ mình... Còn kia là Dương Văn Phong, ba của nguyên chủ...". Thấy cậu cứ thất thần nhìn về phía này, Dương Ngọc Ánh liền gọi:
- tiểu Minh, con làm sao mà đứng thất thần ở đó vậy? Mau xuống đây.
Cậu bừng tỉnh, mỉm cười nhìn mẹ mình rồi nhanh chóng đến đó. Ngồi vào chỗ ngay bên cạnh Dương Ngọc Ánh:
-chào buổi sáng, ba mẹ.
Dương Văn Phong vẫn nhàn nhã đọc báo, gật đầu 1 cái. Còn cái ly xấu số kia thì được dọn sạch sẽ rồi. Cậu cầm lấy tay mẹ mình lắc lắc:
-mẹ~ con muốn ra ngoài ăn, sẵn tiện mua ít đồ luôn. Mẹ cho con ít tiền đi~
Dương Ngọc Ánh cười cười, vuốt tóc cậu rồi đưa 1 cái thẻ tín dụng cho cậu. Cậu vui vẻ nhận lấy rồi cảm ơn mẹ mình. Dương Văn Phong ăn bơ nảy giờ liền ho vài cái. Cậu và Dương Ngọc Ánh liền quay sang nhìn. Mẹ cậu hỏi:
-anh có sao không vậy?
Ba cậu tỉnh bơ đáp:
-ăn bơ hơi nhiều.
Cậu cười trừ nhìn ba mình rồi đứng dậy:
-không làm phiền 2 người nữa. Thưa ba mẹ, con đi.
Rồi cậu chạy ra ngoài, leo lên xe rồi anh tài xế chở anh đến TTTM. Còn ba cậu bế mẹ cậu vào phòng làm cái gì rồi ( Kaitou: làm chuyện đại sự, không cần ĐỂ Ý).
Chiếc siêu xe của cậu cứ thế mà lăn bánh....
Đến nơi, TTTM...
Cậu từ từ bước ra khỏi xe. Vừa đóng cửa xe lại thì tiếng xì xầm, bàn tán vang lên:
-anh ấy đẹp quá_thím A
-giống thụ vl_ thím N
-muốn bắt về nuôi ghê_thím V
-bể bóng cmnr_anh C cực kỳ "thẳng"
-em làm bé thụ của anh đi_anh H
-chuẩn yêu nghiệt thụ nha_thím E
-không, phải là dụ thụ mới đúng_thímT
-stop, tóm lại là thụ, chắc chắn không bao giờ đảo chính được_thím J (Kaitou: thông minh đấy)
....v.v... (Kaitou tung bông tung hoa: hủ anywhere)
Khóe miệng cậu giật giật vài cái, cậu quá mệt mỏi vì mấy cái lời bàn tán này rồi, đi đâu cũng bị gọi là thụ, giận hết sức à (Kaitou: người ta chỉ nói sự thật thôi mà) "ta là công, là công, là công đóooo...", trong tâm cậu thầm gào thét (Kaitou: đa số những đứa tự nhận mình là công đều thành thụ). Cậu bỏ qua mấy lời bàn tán đó rồi đi vào trong TTTM.
Cậu lượn vào quán ăn ở tầng 3 của TTTM. Ngồi vào bàn, nhàn nhã xem menu rồi cậu gọi món.
(Kaitou: mấy cái món ăn là tui không rành cho lắm nhưng trong truyện thì nó là như thế. Tóm lại là vào tay tui thì điều gì cũng cũng có thể xảy ra)
Món ăn được mang lên. Cậu ngồi ăn ngon lành, không biết rằng có ánh mắt nào đó đang dõi theo mình. Bỗng cậu thấy lạnh sống lưng, liền nhìn xung quanh, nhăn mày khó hiểu "có ai đâu nhỉ? Chắc là ảo giác" rồi cậu tiếp tục ăn.
1 thanh niên nào đó, với dáng vẻ của 1 tổng tài, lạnh lùng, bá cmn đạo nhếch mép "tiểu mỹ nhân..." rồi thanh niên đó đứng dậy, ra về.
Cậu ăn xong, xoa xoa cái bụng đã được ăn no của mình rồi đi thanh toán. Cậu đưa thẻ tín dụng cho nhân viên thu ngân. Nhân viên thu ngân nhìn cậu nói:
-chàng trai lúc nảy thanh toán hết rồi ạ.
Cậu nhăn mày khó hiểu:
-sao cơ?
Nhân viên thu ngân:
-lúc nảy có 1 chàng trai thanh toán hết rồi ạ.
Cậu đăm chiêu "ai được nhỉ? Mình có quen biết ai đâu??? Thôi kệ, bao ăn là ngon quá rồi", sau đó cậu đi lên tầng 4, mua quần áo. Lượn qua lượn lại, cậu lựa cho mình vài bộ rồi đi vòng tay. Đứng lựa 1 lúc, cậu chọn 1 cái vòng tay nhìn rất đẹp.
Nhân viên đang gói lại thì bỗng có 1 giọng nói nũng nịu vang lên:
-anh~~ em muốn mua cái vòng tay đó.
Chàng trai đứng bên cạnh cô gái đó, nhéo má cô gái, cưng chiều:
- theo ý em.
Cậu nghe thấy mấy câu đó, liền muốn nôn. Chàng trai đó nói với nhân viên:
-lấy cho tôi cái vòng giống đó.
Nhân viên đó nhìn cậu rồi nhìn sang chàng trai:
-xin lỗi quý khách, cái vòng này chỉ còn có 1 cái. Vị khách này đã mua trước rồi ạ.
Chàng trai và cô gái đó liền nhìn cậu. Cậu cũng liếc mắt sang nhìn cặp tình nhân kia. Chàng trai kia kinh ngạc trước vẻ đẹp diễm lệ của cậu, còn cô gái cũng chẳng khác, liền dùng ánh mắt si mê nhìn cậu. Còn cậu thì... tim muốn rớt ra ngoài "là nam chính và nữ chính, chưa gì đã gặp, sao mà xui dữ vậy nè... hình như tên là Bạch Như Ngọc với Vũ Khắc Kiệt... ANH HỌ ÁAAA... chết mọe rồi... à, đúng rồi, anh ta đã thấy khuôn mặt thật của nguyên chủ bao giờ đâu" nội tâm cậu thầm gào thét.
Vũ Khắc Kiệt thấy khuôn mặt cứ biến sắc, từ ngạc nhiên đến lo lắng, sợ hãi rồi bình thường lại liền cố gắng nhịn cười. Bạch Như Ngọc nhanh chóng định thần lại, tiến lại gần cậu, nở nụ cười tươi rói, nam nhân chắc chắn vừa thấy đã đổ, còn với cậu thì... ảo tưởng, dăm ba cái nụ cười mà đòi cưa cậu. Cậu liếc nhìn nữ chính của chúng ta, nhếch mép khinh bỉ "hào quang nữ chính có khác, hại mắt vl". Bạch Như Ngọc dùng chất giọng nũng nịu, ngọt xớt:
-cậu có thể nhường mình cái vòng đó không?
Cậu thấy vậy liền nổi hết da gà, khẽ rùng mình, nhướng mày:
-Bạch tiểu thư, chị lớn tuổi hơn tôi đấy. Xin chú ý đến cách xưng hô.
Ả nghe cậu nói vậy liền cười cứng ngắc.
Nhân viên đã gói hàng xong, liền đưa cho cậu. Cậu nhận lấy, đang đưa cái thẻ tín dụng ra để tính tiền thì Bạch Như Ngọc khóc thút thít:
-hic...mình...mình hic...chỉ là thích cái vòng đó quá hic... cậu có thể nhường hic... mình được không hic...
Những người xung quanh thấy vậy liền bàn tán, nói này nói nọ về cậu.
Cậu nhíu mày, liếc nhìn cái con người không biết lễ độ kia, cố ý nói to:
-Bạch tiểu thư, tôi đã nói cô rồi, cô lớn tuổi hơn tôi, nên hãy chú ý đến cách xưng hô của mình đi. Vả lại cô cũng là 1 tiểu thư, phải biết cách cư xử cho đúng mực chứ. Hở xíu cái là khóc, nhìn chả ra 1 tiểu thư chút nào cả.
Mọi người thấy có lý liền quay sang chỉ trích, nói này nói nọ ả. Có người thì quay video rồi đăng lên trang mạng nào đó. Ả nghe cậu nói vậy liền nghiến răng, nhìn cậu "được lắm, cứ chờ đi, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải yêu tôi... tất cả đàn ông đều phải quỳ gối trước ta" (Kaitou: ATSM nặng), nhưng vẫn giữ bộ mặt tội nghiệp của mình.
Vũ Khắc Kiệt thấy vậy liền đến giải vây cho ả, mỉm cười ôn hòa nhìn cậu:
-nếu đã vậy thì cậu cứ lấy đi. Chúng tôi không cần nữa.
Cậu liếc nhìn Vũ Khắc Kiệt, hừ lạnh, thanh toán rồi quay lưng, đi về.
Vũ Khắc Kiệt bắt đầu dỗ ả rồi dẫn ả về.
Cậu vừa đi vừa thầm chửi rủa nữ chính. Lên xe, cậu với cái mặt đằng đằng sát khí khiến bác tài run cầm cập. Về đến nhà, cậu liền lên phòng, thanh lý hết đống quần áo trong tủ rồi sắp xếp quần áo mới vào.
-------------END CHAP-------------