Chương 4-1: Anh trai nói đúng.

Bởi vì yêu cầu của Vinh phu nhân, bác sĩ chuẩn bị để kiểm tra cơ thể Vinh Nhung một lần nữa.

Đời trước, sau khi Vinh Nhung bị đuổi ra khỏi Vinh gia, bụng anh dần dần bị quặn đau, nôn mửa, nghiêm trọng hơn nữa là anh còn bị xuất hiện ảo giác. Mới đầu bệnh cũng không nghiêm trọng lắm, anh cũng không để vào trong đầu.

Hơn nữa có một đoạn thời gian anh bị đổi công tác, anh càng không có thời gian cùng tinh lực đi bệnh viện khám bệnh.

Về sau, bệnh càng ngày càng nặng thêm, tình huống tim đập nhanh càng nghiêm trọng hơn, thường xuyên tỉnh lại lúc nửa đêm với một thân mồ hôi lạnh.

Buổi tối ngủ không ngon, ảnh hưởng trực tiếp đến trạng thái làm việc ban ngày của anh.

Có một lần anh đang quét vôi, đầu liền xuất hiện choáng váng.

Việc này làm cho Vinh Nhung ý thức được anh không thể không quan tâm đến trạng thái của cơ thể.

Vinh Nhung không xác định được trọng sinh một lần, anh còn bị bệnh giống như đời trước hay không. Chi bằng, bây giờ kiểm tra toàn bộ cơ thể một lần.

Vinh gia cũng có phần ở bệnh viện này, chính là đại cổ đông. Cho nên Vinh nhị thiếu kiểm tra sức khoẻ không cần phải xếp hàng.

Vinh Tranh ngồi xe của Vinh Duy Thiện về nhà. Lúc sắp về nhà, liền nhận được điện thoại của Ứng Lam, biết rằng em trai Vinh Nhung đã tỉnh lại. Cha con hai người liền quay xe, trở lại bệnh viện.

Thời điểm Vinh Tranh và Vinh Duy Thiện đến bệnh viện, vừa hay Vinh Nhung cũng làm kiểm tra xong, ngồi ở trên xe lăn, được Vinh phu nhân đẩy trở về phòng bệnh.

Trên tường phòng bệnh có treo mội cái đồng hồ. Vinh phu nhân nhìn thấy đã đến buổi trưa. Bà đỡ Vinh Nhung nằm lên trên giường, đi đến trước bàn tròn, cầm lên hộp đồ ăn: "Buổi sáng, lúc mẹ rời khỏi nhà có bảo dì Ngô làm đồ ăn cho con. Có phải con đói bụng rồi không? Mẹ dọn ra cho con……"

Vinh phu nhân nói được một nữa đột nhiên như nhớ tới cái gì liền dừng lại. Bà biểu tình tự nhiên mà quay đầu, nhìn Vinh Nhung, cười hỏi: "Bây giờ con muốn ăn cái gì? Để mẹ gọi người làm."

Tuy Vinh phu nhân đưa lưng về phía Vinh Nhung, nhưng anh vẫn nhìn thấy động tác trên tay bà: "Không phải mẹ có đem bữa sáng theo sao? Con ăn cái đó cũng được mà."

Vinh phu nhân chần chừ nói: "Nhưng mà đã hai giờ trôi qua rồi……."

Ngay cả cơm hộp dính nước mưa Vinh Nhung cũng đã ăn rồi, bất quả chỉ có hai giờ trôi qua, anh cũng không để ý.

"Mẹ đem cái gì thì con ăn cái đó. Con không có kén chọn."

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Vinh phu nhân, Vinh Nhung bỗng chốc nhớ tới, trước khi bị đuổi đi, các phương diện ăn, mặc, ở, đi lại anh đều vô cùng bắt bẻ.

Thức ăn còn nóng hổi anh sẽ không ăn, càng không chạm vào thức ăn đã nguội.

Sau này, khi ở nhà xưởng thủ công, cho dù đồ ăn đã dính cát bụi, anh vẫn từng ngụm, từng ngụm mà ăn vào.

Vinh Nhung cười cười, "Mẹ, có phải con luôn làm cho mẹ lo lắng không?"

Cho nên, Vinh gia lựa chọn tiểu thiếu gia thật là một lựa chọn chính xác. Gia trưởng nhà ai lại không thích một người con vừa ưu tú lại hiểu chuyện chứ.