Chương 25

Nam Phụ Muốn Bỏ Trốn [ĐM/Xuyên Sách/Np] - Chương 25

Một tòa nhà cao tầng dối diện câu lạc bộ đêm.

Trong một tầng, một nam nhân tuấn mỹ lại mang bĩ khí đang đứng ở bên cửa sổ, giơ kính viễn vọng quan sát nơi đối diện đèn đuốc sáng trưng kia.

"Hắn chính là "Phá"?" Nhìn thấy cậu bé kia thuần khiết phảng phất tựa thiên sứ, La Diễm không thể tin tưởng mở to hai mắt, không chỉ bởi vì bề ngoài của "Phá", càng bởi vì tuổi tác của y, thật sự thực trẻ tuổi.

Khó có thể tưởng tượng, cậu bé này hẳn là còn học cao trung, nhưng gϊếŧ nhiều người như vậy, lại còn có thể che dấu cực tốt, không có toát ra một tia sát khí. Dù tính hắn ở hắc đạo nhiều năm, nếu không phải trước đó biết, cũng căn bản sẽ không cho rằng cậu bé này sẽ là sát thủ.

"Đúng vậy, bang chủ." Thủ hạ bên người La Diễm thấy La Diễm có chút kinh ngạc nhìn "Phá", thanh âm không chút phập phồng tiếp tục: "Phá, am hiểu hóa trang, không có võ công, hiện nay "Minh" vẫn khồn có ảnh chụp thật của y."

La Diễm "Nga" một tiếng, tiếp tục giơ kính viễn vọng, lẳng lặng quan sát hướng đối diện.

"Khong tồi." Nhìn thấy "Phá" nháy mắt khôi phục thanh tỉnh, còn có không chút do dự đâm dao gọt hoa quả vào cổ nữ nhân kia, La Diễm không chút nào tiếc rẻ lời ca ngợi của mình. Cũng nổi lên tâm tư đem "Phá" thu vào làm thuộc hạ.

Chính là khi thấy "Phá" tẩy đi hóa trang tinh xảo trêm mặt, lộ ra gương mặt thật, biểu tình của La Diễm nháy mắt đình trệ, gã nhanh chóng ngăn lại động tác muốn chụp ảnh của thủ hạ.

"Lạc..... Tử Thanh?"

Lạc Tử Thanh dùng khăn lông xoa đầu tóc ướt sũng, từ trong phòng tắm thản nhiên đi ra, giống như nơi này là nhà của chính mình.

Làn da của y bị khí nóng hun lên thành màu đỏ nhạt, da thịt có vẻ càng thêm trắng nõn mềm mại, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt, đuôi mắt quyến rũ, dị thường hấp dẫn người.

"Là Lạc Tử Thanh." La Diễm lại cẩn thận liếc mắt nhìn Lạc Tử Thanh một cái, chắc chắn về ý nghĩ của chính mình.

Bất quá, Lạc Tử Thanh cư nhiên là cái dạng này? Hơn nữa, Lạc Tử Thanh bị người coi là "ôn nhu vương tử", một chút võ công cũng không có, cư nhiên mắt không chớp có thể tùy tay gϊếŧ chết một người, hơn nữa -

Lạc Tử Thanh đem khăn lông đáp ở trên cổ, nhìn nhìn thi thể Lý Diễm, tỉ mỉ, từ đầu tuần tra đến đuôi. Đợi khi nhìn thấy con ngươi mở to pha hiện kinh hoảng của Lý Diễm kia, Lạc Tử Thanh nhíu nhíu mày.

Y đi tới phía trước, duỗi tay khẽ vuốt mí mắt của Lý Diễm, đem đôi mắt nàng khép kín, sau đó cúi người hôn lên cái trán Lý Diễm, ánh mắt ôn nhu, dường như thập phần quyến luyến, nhưng tay phải lại an tĩnh ở trên người Lý Diễm đổ xăng.

"Thân ái, vĩnh biệt....." Lạc Tử Thanh lại mỉm cười với thi thể Lý Diễm, cầm lấy vali dưới giường, hóa trang lại một lần nữa, đi đến cửa sổ, nhìn thoáng qua màn đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ là một hẻm nhỏ hẻo lánh, vào ban đêm sẽ không có người nào tới nơi này.

Lạc Tử Thanh từ trong túi lấy ra dây kéo, hướng về tầng hai của một tòa nhà công sở đối diện bắn vào.

Trong đêm đen, một bóng người hướng về tòa nhà đối diện phi thoán mà đi, phía sau y là một mảnh ánh lửa bốc cháy lên, ánh đỏ nửa bầu trời.