Chương 22

Chương 22

Chờ khi Lạc Tử Thanh tỉnh lại, các nam chính đã không thấy, toàn thân y đều được tẩy rửa cẩn thận, còn thay áo ngủ mới.

Lạc Tử Thanh cười lạnh một tiếng, đỡ mép giường đứng dậy, chân lại mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống mặt đất.

Vì thế Lạc Tử Thanh lại cười lạnh một tiếng.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã buổi chiều, quả nhiên ngủ thật lâu.

Lạc Tử Thanh cúi đầu trầm tư hồi lâu, thời điểm ngẩng đầu lên, vẫn là Tử Thanh vương tử ôn nhu văn nhã kia.

Y gian nan đi xuống lầu, vào phòng bếp.

Chỉ một lát sau, hương thơm của đồ ăn liền tỏa ra.

Chờ đến khi ba vị nam chủ thấp thỏm bất an mở cửa, thời điểm còn đang tưởng tượng thấy Lạc Tử Thanh sẽ dùng sắc mặt âm trầm cỡ nào nhìn bọn họ, lại ngửi thấy mùi hương đồ ăn nồng đậm.

Vừa tiến vào phòng khách, bọn họ liền ngây ngẩn cả người: Lạc Tử Thanh mặc quần áo ở nhà, vẻ mặt mỏi mệt ngồi ở sô pha, chỗ cổ áo còn có dấu hôn dị thường nổi bật khiến người khác không thể rời mắt, dáng ngồi của y cũng có chút không bình thường.

"Tử Thanh, ngươi....." Ngôn Minh Vũ kinh ngạc, miệng mở lớn, không nói cái khác, tối hôm qua ba người bọn họ có bao nhiêu càn rỡ bọn họ biết rõ, Lạc Tử Thanh còn có thể đứng lên thật là một kỳ tích, bất quá cũng không thể chỉ đổ hết tội lỗi lên đầu họ, Lạc Tử Thanh thật sự là quá mê người, làm cho du͙© vọиɠ của bọn hắn không thể dừng lại.

"Các ngươi đã trở lại?" Lạc Tử Thanh như thường ôn nhu nhìn bọn họ, nhưng không có giống như bình thường đi lấy quần áo cùng thứ gì đó cho bọn họ, bất quá lần đầu tiên, bọn họ đều minh bạch.

Hoàng Phủ Đoan kinh ngạc nhìn Lạc Tử Thanh, cư nhiên nhợt nhạt cười một chút, không thể không nói, ngay xưa luôn là người chẳng bao giờ cười đột nhiên cười lại dị thường có lực hấp dẫn.

"Tử Thanh, ta ôm ngươi đi, chúng ta cùng đi ăn cơm." Hoàng Phủ Đoan tiến lên bế Lạc Tử Thanh, Lạc Tử Thanh thần sắc cứng đờ một chút, liền thả lỏng thân thể mình, tùy ý Hoàng Phủ Đoan ôm.

Mấy ngày nay Lạc Tử Thanh giống như sự việc ngày đó không có phát sinh, vẫn như cũ đối với bọn họ ôn nhu săn sóc, chỉ là đối với bọn họ tiếp xúc thân mật còn có chút mâu thuẫn.

Tử Thanh là đang nỗ lực tiếp thu chúng ta đi? Ba người nam chủ mừng thầm.

Vì thế, bọn họ cũng nỗ lực thỏa mãn nhu cầu của Lạc Tử Thanh, đối với trông coi Lạc Tử Thanh cũng thả lỏng rất nhiều.

Vì thế, một ngày nọ, Lạc Tử Thanh chạy thoát ra ngoài.

....................

Mạc Điệp Ảnh gần đây thường xuyên bực bội.

Tử Thanh ca gần đây vẫn lôn không có tới tìm nàng, nàn có chút sợ hãi, liền gọi điện chi Tử Thanh ca, nhưng gọi thật lâu mà không có người nhận.

Tử Thanh ca muốn bỏ nàng sao?

Nàng bỗng nhiên cảm giác thật sợ hãi.

Chính là hình như không phải vậy, khii nàng đi hỏi Hoàng Phủ Đoan bọn họ về tin tức Tử Thanh ca, biểu tình bọn họ luôn có loại cổ quái không nói nên lời, làm nàng không ngừng hoài nghi Tử Thanh ca có phải hay không xảy ra chuyện gì, chính là bọn họ lại không bằng lòng nói cho nàng.

Mạc Điệp Ảnh phát hiện chính mình cho dù là đại tiểu thư Mạc gia, lại vô dụng như vậy, ngay cả Tử Thanh ca của nàng cũng không tìm thấy.

Nàng gắt gao nắm chặt tay, hít thật sâu một hơi, tín nhiệm kiên định vào chính mình.

Nàng muốn có thế lực.

Có thể bảo vệ nàng cùng Tử Thanh ca.

Ngón tay nhẹ nhàng điểm trên màn hình.

"Uy, là tổ mẫu sao?"

"Ta là Điệp Ảnh."

"Tổ mẫu, làm con nối dõi duy nhất của trực hệ Mạc gia, ta muốn tiếp thu quản lý quyền lợi Mạc gia, cũng là nghĩa vụ của ta."

Ta đã trở lại!!! Sau hơn hai tháng vắng bóng, cảm ơn mọi người vẫn tiếp tục theo dõi truyện của ta, cám ơn mọi người rất nhiều! <3