Chương 16

Chương 16

Thân ảnh Lạc Tử Thanh mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần jean màu lam nhạt từ khu dạy học hiện ra.

Hoàng Phủ Đoan nhìn thấy, nghi hoặc híp híp mắt, kêu Ngôn Minh Vũ cùng Giang Dực, ba người trực tiếp quang minh chính đại đi xuống lầu.

"Đoan, ngươi xác định là Tử Thanh?" Giang Dực hướng bốn phía nhìn quét một vòng, nhìn đến bên rừng cây nhỏ có một thân ảnh thon dài, hơi hơi sửng sốt: "Thật đúng vậy a. Tử Thanh hôm nay không phải không muốn đến trường học sao?"

"Theo sau nhìn xem." Ánh mắt Ngôn Minh Vũ sáng lên: "Nói không chừng là Tử Thanh lén gặp tiểu tình nhân."

Vì thế ba người lén lút đi theo, may mắn cây cối trong rừng cây nhỏ này khá tươi tốt, nếu không bọn họ còn sẽ phí công, leo cây đi không ra tiếng động gì đó đều là tiểu case, vì thế, một đường theo tới mục đích.

Dưới tàng cây đứng thẳng -- kia không phải Lương Thuận Thuận sao?

Ba nam chủ cẩn thận lại gần vài bước, nhĩ lực (khả năng nghe) của bọn họ đều không tồi, lúc này đối thoại giữa Lạc Tử Thanh cùng Lương Thuận Thuận cũng có thể nghe được rất rõ ràng.

"Mấy tấm ảnh chụp này là ngươi phát ra?" Thanh âm của Lạc Tử Thanh lãnh đạm.

"Ân." Thanh âm của Lương Thuận Thuận vẫn như cũ ôn nhu lại yên lặng.

"Đây là có ý tứ gì?" Lạc Tử Thanh tiếp tục đặt câu hỏi.

"Tử Thanh ca, ta ngày đó tới xem mẹ, ngươi cũng biết, mẹ ta là đi làm ở quán bar, thời điểm ta đi quán bar..... Liền thấy Điệp Ảnh....."

"Cho nên ngươi liền chụp ảnh Tiểu Điệp cùng nam nhân kia ấp ấp ôm ôm?" Lạc Tử Thanh bình tĩnh hỏi lại, mặt vô biểu tình.

Lương Thuận Thuận bỗng nhiên cảm giác trong lòng có chút phát lạnh, nhưng nhìn về phía Lạc Tử Thanh, như cũ ôn nhu tuấn tú hữu lực làm "Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc", lại nghũ tới Lạc Tử Thanh ôn hòa tươi cười, cuối cùng là mang theo chút ngượng ngùng tươi cời mở miệng: "Ân, ta chụp ảnh chỉ là muốn cho Tử Thanh ca biết chuyện của Điệp Ảnh." Lương Thuận Thuận dường như giơ lên tay phải chính mình: "Hơn nữa ảnh chụp này tuyệt đối sẽ không phải là giả."

"Ta tin tưởng ngươi, Thuận Thuận." Lạc Tử Thanh lại ôn nhu nở nụ cười, Lương Thuận Thuận lại cảm giác tươi cười kia ẩn giấu thứ gì, tốt đẹp, làm người trầm mê, lại trí mạng, vô giải chi độc (thuốc độc không thể giải).

"Chính là, Thuận Thuận vì cái gì muốn ta trở về mới nói chuyện này cho ta biết đây?" Lạc Tử Thanh đem Lương Thuận Thuận bức lui vài bước, duỗi tay chống đỡ thân cây thô to, đem nữu hài xinh đẹp vây trong cánh tay y. "Vì cái gì không ở quán bar chặn lại Mạc Điệp Ảnh mà đi nghi ngờ nàng?" Thanh âm Lạc Tử Thanh thổi đến bên tai Lương Thuận Thuận, mỗi một chữu đều mang theo hơi thở nồng đậm mê hoặc.

Lương Thuận Thuận ánh mắt mê loạn, nhẹ nhàng há miệng thở dốc, lại phun ra một chữ "Ta", liền đột nhiên thanh tỉnh lại: "Ta swoj ảnh hưởng Tử Thanh ca cùng Điệp Ảnh a, Tử Thanh ca, hiện tại mới nói cho ngươi, thật sự thực xin lỗi."

"A." Lạc Tử Thanh vẫn chưa nghe giải thích của Lương Thuận Thuận, mà là khẽ cười một tiếng: "Nhanh như vậy liền phản ứng lại, quả nhiên là một món đồ chơi tốt a." Trong âm thanh hơi hơi lộ ra trào phúng, làm cho tiếng nói ôn nhu nguyên bản của y mang theo một loại tà khí mỹ cảm.

"Tử Thanh ca ngươi làm sao vậy?" Lương Thuận Thuận thật cẩn thận đặt câu hỏi, trong thanh âm tràn đầy đều là lo lắng.

"Làm sao vậy?" Lạc Tử Thanh không để ý lắm xoa xoa đầu Lương Thuận Thuận, tùy tay đem mắt kính trên mũi gỡ xuống dưới cài trên vạt áo, thanh âm càng thêm trầm thấp tà khí, "Lương Thuận Thuận, ngươi là muốn ta khen ngợi vì ngươi đã đem chậu hoa pha lê trên sân thượng nện xuống đất hay là muốn ta vì những người bắt cóc đó lập cái kia mộ?..... Hoặc là ta nên đi tìm Tiểu Điệp cùng nam nhân ấp ấp ôm ôm kia cẩn thận bàn bạc một chút nhân sinh?"

Thanh âm Lạc Tử Thanh chậm rì rì, thanh âm lại càng ngày càng tốt đẹp, cái loại âm thanh này, đường hoàng mà lại hoa lệ, lại khó có thể phát hiện trong chỗ sâu làm người trầm luân trong lốc xoáy.

Đỉnh đầu Lương Thuận Thuận toát ra mồ hôi, nàng cố gắng chống đỡ tươi cười mở miệng: "Tử Thanh ca ngươi nói cái gì."

Lạc Tử Thanh cúi đầu nhìn nàng, vươn ra ngón tay nâng mặt nàng lên: "Ta là nên nói di động của Tiểu Điệp không hiểu vì sao lại bị chậu hoa đè lên lại tình cờ rung lên làm di động và chậu hoa cùng nhau rơi xuống dưới, hay là nên nói người bắt cóc Mạc Điệp Ảnh đã bắt sai người lại còn không nhận ra, còn có khoai lắc ngươi ăn để sót ở trên mặt đất, thực làm ngươi ngạc nhiên đi?"

Lương Thuận Thuận dại ra đã lâu, không chỉ là bởi vì lời nói của Lạc Tử Thanh, càng bởi vì khuôn mặt trước mặt nàng này!

Lạc Tử Thanh khóe miệng tà tứ không kiềm chế được tươi cười, ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm, nhưng ánh mắt hẹp dài cùng khóe mắt cong lên lại làm y mang ba phần quyến rũ, ngày xưa chỉ là khuôn mặt tuấn tú, lúc này thật alf mỹ lệ mị hoặc không gì sánh kịp.

Y là ma, là họa loạn thiên hạ, chỉ cười liền có thể điên đảo chúng sinh.