Lam Tiểu Thước nói: “Tớ đã chụp ảnh bằng chứng, nếu cậu lại bắt nạt vở bài tập của Yến Cải, tớ sẽ phát những thứ này ra ngoài.”
Lớp trưởng không phục: “Cậu gửi đi cũng vô dụng thôi, bởi vì sẽ không có ai quan tâm đến Yến Cải.”
Lam Tiểu Thước: “Vậy tớ sẽ đăng lên mạng. Vì danh tiếng của trường, cậu nói xem có quan tâm không?”
Khi lớp trưởng vừa nghe muốn ồn ào ra khỏi trường học, lập tức hoảng sợ, hoảng hốt xin lỗi Lam Tiểu Thước, rồi thành thật nhặt bài tập đi về phía lớp học.
Lam Tiểu Thước tốt bụng giúp cậu ta chia sẻ một nửa.
Sau khi rửa mặt, Yến Cải từ bên ngoài đi vào.
Gò má ẩm ướt, đôi mắt cụp xuống, tóc mái trên trán và lông mi có những giọt nước, tản ra không khí mùa hè mát mẻ sảng khoái, nhưng đôi mắt lại nặng trĩu, không có chút tinh thần nào.
Cậu ngồi vào chỗ của mình, nghe thấy bên ngoài có người đang cười, cậu ngước mắt nhìn qua đám người trong lớp, ánh mắt chậm rãi nhìn vào người bạn cùng bàn từ cửa trước đi vào.
Cậu có chút ấn tượng với người bạn cùng bàn.
Nhưng đó chỉ là một chút ấn tượng, về tướng mạo của người bạn cùng bàn này, cậu chỉ nhớ được khi hỏi về mấy ngày trước.
Yến Cải cầm bút, dùng đầu ngón tay lật qua một trang giấy, bắt đầu làm bài tập.
Buổi tối cậu còn phải ra ngoài làm công, chỉ có thể dựa vào thời gian giữa giờ để hoàn thành bài tập, quyển sổ bài tập trên tay rách nát, cậu cũng không quản, nếu như muốn quản những chuyện này... Chuyện cậu muốn để ý tới thì quá nhiều.
Bên cạnh bục giảng, lớp trưởng bắt đầu phát bài tập cũ. Rất nhanh đã phát đến Yến Cải, khác hẳn trước đây lần này phát tới hai quyển.
Một quyển vở rách nát, trang giấy rời rạc, góc cạnh như bị chó gặm, trước đây cậu từng sử dụng. Ngoài ra còn có một cuốn mới toanh, cậu chưa từng thấy bao giờ, hình như là một cuốn sách bài tập mới.
Đối với cậu, cái cũ và cái mới đều giống nhau, chẳng bao lâu nữa sẽ có người làm bẩn nó.
Yến Cải vô cảm suy nghĩ.
Mới một ngày trôi qua mà cuốn sổ vẫn chưa hề sờn rách.
Một ngày nữa trôi qua, quyển vở bài tập này vẫn còn mới toanh, không có dấu chân hay bùn cát, sạch sẽ đến mức trông như không phải của mình, giáo viên chấm điểm tối đa, thậm chí còn vẽ một hình ngôi sao năm cánh, đãi ngộ mà cậu chưa bao giờ có được.
Trước đây giáo viên luôn chê quyển vở của cậu bẩn thỉu, vội vàng liếc qua coi như đã đếm.
Yến Cải cũng không biểu hiện gì, nhưng hơi thở của cậu lại trầm xuống.
Một lúc sau, lòng bàn tay nhợt nhạt của anh bỗng ôm lấy trán, trong lòng giống như có cỏ dại mọc ngẫu nhiên, những cảm xúc không kìm nén được muốn bộc phát ra, suy đoán hèn mọn kia lại từ đáy lòng nổi lên, hoàn toàn không thể kiềm chế.
Cậu biết những người đó làm những việc không hợp lý từ lâu đã hình thành thói quen, không thể đột nhiên xảy ra thay đổi.
Trừ khi … trừ khi có ai đó giúp cậu.
Nhưng ai là người đã giúp cậu, cậu hèn mọn không chịu nổi, như là hạt cát nhỏ nhất và bẩn thỉu nhất trong bùn lầy, nếu cùng cậu dính vào mối quan hệ, có thể sẽ bị người mà cậu đắc tội trả thù, cũng có thể bị người cha vô lại tới cửa tống tiền. Cậu không quyền không thế, nghèo khổ lại cẩu thả, thậm chí lười biếng không tranh giành, không chịu nổi đến cực điểm.
Chỉ có cô gái đã cứu cậu...
Yến Cải không dám nghĩ tới nữa.
Cậu cảm thấy bản thân thấp kém quá lâu đến nỗi ngay cả một cử chỉ tử tế nhỏ cũng giống như thêm một sự ngạc nhiên đối với cậu.
Nhưng người đã giúp đỡ cậu có thể chỉ muốn cứu trợ động vật lang thang.
Bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh, nhưng không có một tia nắng nào chiếu vào Yến Cải, tất cả đều bị bóng cây dày đặc che khuất, khiến nét mặt của cậu càng thêm u ám.
Cậu cau mày, cầm bút và chậm rãi tiếp tục làm bài tập về nhà.
Buổi tối tan học, Yến Cải rời khỏi lớp sớm hơn trước một chút.
Cậu bước tới chiếc xe đạp trong gara rồi lặng lẽ đứng tựa vào cột.
Lớp trưởng chuyển bài tập kia tan học tới lấy xe của mình, sau khi nhìn thấy Yến Cải lạnh như băng, lại càng hoảng sợ, còn tưởng rằng người này cuối cùng không nhịn được, lại đến tìm trả thù.
Lớp trưởng nghĩ đến tất cả các loại tin đồn mà mình đã nghe, ép mình bình tĩnh lại, nuốt nước miếng uy hϊếp: “Cậu ... cậu làm cái gì vậy! Trộm xe hay đánh nhau?! Cứ cẩn thận đấy, nếu không mình sẽ mách thầy!”
Trong mắt Yến Cải hiện lên một sự mỉa mai.
Sau đó cậu cụp mắt xuống, thấp giọng hỏi: “Người đưa quyển vở mới cho tôi là ai?”