Chương 7

Kỳ thật Yến Cải cũng không có nói gì kinh thiên động địa, cậu chỉ lạnh lùng nói: “Hãy nhường một chút.”

Chẳng qua... Người phụ nữ trước mặt cậu chính là nữ chính! Chính là Bạch Nguyệt Quang mà cậu đang nghĩ tới!

Lam Tiểu Thước quỳ xuống.

May mà chị họ không quan tâm lắm.

Bạch Kỳ Kỳ mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Cậu không nhớ ra tôi sao?”

Yên Cải ngước mắt nhìn Bạch Kỳ Kỳ, nhưng không có phản ứng gì.

Vẻ mặt Bạch Kỳ Kỳ nhẹ nhàng, hai tay chắp sau lưng, gò má hơi ửng hồng, vẻ mặt thiếu nữ ngượng ngùng nói: “Vậy để tôi nhắc cho cậu nhớ, tôi là... người trong hẻm nhỏ ngày đó.”

Ánh mắt Yến Cải lại càng trở nên lạnh lùng hơn.

Cậu không muốn trả lời một lời, đôi mắt cụp xuống, đôi chân dài trực tiếp bước đi.

Bạch Kỳ Kỳ ngơ ngác một lúc, tiến lên một bước tới trước người Yến Cải.

Bước chân Yến Cải không dừng lại, nghiêng người vòng qua Bạch Kỳ Kỳ tiếp tục đi về phía lớp học.

Bạch Kỳ Kỳ không thể ngăn cậu lại, sắc mặt cô nhất thời không được tốt lắm.

Cô cứng đờ đứng đó, cảm thấy hoang đường, hiếm khi cô mất mặt đến an ủi, nhưng tại sao Yến Cải lại làm như vậy với cô? Cô còn chưa ghét bỏ cậu, vậy cậu có tư cách gì mà lạnh lùng với cô!

Rõ ràng ngoại hình và thành tích của cô đều không tệ, thậm chí còn ... thậm chí còn là người cứu cậu trong con hẻm hôm đó.

Tuy là giả nhưng loại ân tình này, chẳng lẽ Yến Cải hoàn toàn không thèm để ý sao.

Bạch Kỳ Kỳ cắn môi, luôn cảm thấy khó thở.

Vừa cảm thấy cô thật sự rảnh rỗi, vừa nhịn không được nhớ lại hình ảnh trong hẻm nhỏ ngày hôm đó, lúc đó Yến Cải giống như sói con một mình liếʍ vết thương, cả người lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó ánh mắt bỗng dịu dàng hơn bất cứ kẻ nào.

Nếu như loại dịu dàng này chỉ dành cho mình...... thật tốt biết bao.

Bạch Kỳ Kỳ không cam lòng quay lại lớp.

Lam Tiểu Thước vẫn đứng ở trong góc, sắc mặt cô cũng có chút khác thường, hoàn toàn bị hành vi của Yến Cải làm cho kinh hãi!

Yến Cải độc thân bằng chính thực lực!

Thật vất vả nữ chính đã chủ động lấy lòng nhưng kết quả lại cay nghiệt như vậy, là một người con trai thật tàn nhẫn.

Nhưng sao hai người lại có thể cãi nhau như vậy?

Lam Tiểu Thước không nghĩ ra được đáp án, đi giao diện độ hảo cảm tìm manh mối, sau đó càng kinh ngạc phát hiện ... độ hạo cảm của Yến Cải với thế giới này đã giảm xuống, xuống đến -205, so với trước còn thấp hơn! Độ hảo cảm đối với chị họ của cô cũng ngày càng giảm sút và hiện tại là một con số âm!

Chết tiệt, là giận dỗi?

Lam Tiểu Thước suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận, dù sao chị họ của cô cũng là Bạch Nguyệt Quang của nam phụ, hơn nữa còn có hào quang nữ chính nên có thể dễ dàng làm được nhiều việc, cho nên cô sẽ giúp đỡ chị họ của cô cọ xát độ hảo cảm trước.

Trưa ngày hôm sau, Lam Tiểu Thước đến văn phòng giáo viên lấy sách bài tập.

Trước đây cô quan sát thấy bài tập của Yến Cải luôn bẩn và rách, như thể bị ai đó cố ý chà xuống đất nên hôm nay cô mới đến đây để kiểm tra sự thực.

Khi cô đến văn phòng, lớp trưởng đã có mặt ở bên trong.

Lớp trưởng là một nam sinh có phần cẩn trọng, đầu đinh, đeo kính gọng đen, đứng trong phòng lật giở sổ bài tập về nhà, tìm một cuốn rồi đặt ở cuối.

Lam Tiểu Thước có chút tò mò người này muốn làm gì, rồi ở bên ngoài tiếp tục nhìn.

Sau đó, cô ấy thấy lớp trưởng này lấy trong túi ra một sợi dây, buộc các cuốn sách bài tập lại với nhau rồi ném thịch xuống đất giống như dắt chó đi dạo rồi kéo đống bài tập bằng sợi dây trong tay mình ra ngoài.

Sau khi đẩy cửa ra, lớp trưởng và Lam Tiểu Thước đang đứng ở cửa ngơ ngác nhìn nhau.

Thế giới như rơi vào im lặng.

Sau năm phút, cuối cùng Lam Tiểu Thước cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Chính là lớp trưởng này lười chuyển bài tập nặng như vậy nên đã nghĩ ra phương pháp này, nhưng lại lười tìm xe đẩy hay những thứ tương tự nên chỉ dùng quyển vở của Yến Cải làm đệm và đặt nó bên dưới để chịu lực.

Bởi vì cậu ta nghe người khác nói, trước đây mọi người đều làm như vậy, căn bản Yến Cải không để ý tới.

Lam Tiểu Thương nghĩ thầm: Ai cũng có thể ức hϊếp nam phụ, rõ ràng sau này cậu là một lão đại hắc hóa, sao bây giờ lại hỗn loạn như vậy.

Cô lấy điện thoại di động ra với tốc độ ánh sáng, chụp lại hiện trường rồi cất điện thoại vào túi.

Lớp trưởng sửng sốt hỏi: “Cậu làm gì vậy?”