Chương 20

Bị kéo ngược lại, tay anh đỡ lấy người cô, tiện cuộn tay lại ôm vào lòng. Khoảng cách hai người được thu hẹp trong gang tấc, nằm trong lòng anh tim Bút Vận đập liên hồi, cô khẽ ngẩng mặt lên, đối mặt với khuôn mặt hoàn mĩ của anh tim càng đập nhanh hơn. Phong từ từ mở mắt, chớp chớp rồi cúi xuống nhìn cô gái anh đang ôm trọn trong lòng.

Tim anh cũng đập nhanh, Bút Vận có thể cảm nhận điều đó. Cô vội đẩy người anh ta chạy vội tới nhà vệ sinh trốn, sau đó ngại ngùng thò đầu qua ô cửa nhìn anh cũng đang ngạc nhiên : “Sao? Sao… anh lại ở trên giường của

em?”

Thấy biểu hiện của cô đáng yêu, anh không kìm lòng được bật cười, ngồi dậy rời khỏi giường tiến lại gần chỗ cô: “Hôm qua tôi về hơi mệt nên ngủ quên, chả hiểu sao lại ngủ cạnh em…” anh nhún vai tỏ vẻ chỉ là trùng hợp.

“Thật ư? Hôm qua anh về đây à? Nhưng hôm nay anh không cần làm gì ư?” Cô chỉ nghĩ đơn giản có lẽ anh đã đến thăm mình nhưng không may thiếp đi .

“Thật chứ! Và hôm nay tôi cũng không cần làm gì cô bé à?” anh thầm cười trong lòng, Bút Vận không nhớ gì hôm qua, cả vụ cô “sờ loạn khắp người anh” nữa, cô bé này thật là… không chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

“Vậy thì anh kiếm gì làm đi nhé! Em phải đi học đây!” Tiểu Vân đóng vội cửa lại, vệ sinh cá nhân. Sau đó bước ra lấy quần áo để thay: “Có một bộ bàn chải và cốc dư trong nhà vệ sinh ấy, anh lấy mà dùng…”

Cô vội bước xuống lầu, vừa nhớ ra hôm qua cô chưa kịp tẩm độc vào kim châm thì đã chạm mặt Lạc Tuyền, cô bạn với vẻ ngoài thanh thuần, trong sáng của các nữ thần học đường nhưng tâm địa không khác gì con Mãng Xà, bất cứ lúc nào cũng có thể hãm hại cô. Cô cũng thầm nghĩ bụng: “Nếu mà nói về rắn cũng chỉ có Lus Xà Vương đáng yêu!”

Thấy Bút Vận từ trên lầu xuống, chạm mắt cô, Lạc Tuyền vẻ ngại ngùng, cúi mặt xuống trông hiền lương nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Vận này… sao hôm qua cậu lại dập máy vậy? Từ lúc dì Trương nói cậu tỉnh dậy sau vụ xém mất mạng vì đuối nước,mình thấy cậu kì lắm? Có gì sao?”

Bút Vận nghe cách gọi thân thiết “nồng mùi sượng trân” khiến cho sự ngại ngùng vừa rồi với Vân Phong nhanh chóng tan biến mà thay vào đó là sự lạnh nhạt: “ Có sao? Hửm? Còn vụ… xém chết đuối ư, không phải lúc ấy là cậu đẩy mình xuống sao?”

Bị nói trúng tim đen, Lạc Tuyền sững người giây lát rồi biện minh cho mình: “Sao lại nói là tớ đẩy chứ, vì lúc ấy cậu bị Minh Anh chạy ngang đụng nên trượt chân rơi xuống mà! Mình sao cố ý hại cậu được chứ?” cô ta cố làm ra vẻ vô tội.

“Trượt chân? Nghe có lí đấy, cậu nghĩ tớ bị thương đầu óc nặng đến nỗi sẽ quên ai đã hại mình à? Thôi mình cũng sẽ không nói về vụ này nữa, đói quá nên ăn đây!” cô lờ đi vụ việc ấy vì không muốn nghĩ nhiều nữa, bụng cô cũng kêu rồi, cô cũng sẽ diễn vai người bạn tốt không tính toán, làm to mọi chuyện.

Bút Vận nhẹ lách người sang bên đi về phía phòng ăn, Tuyền Tuyền đi theo sau cô, khi ngồi xuống bàn ăn thì cô bạn ngồi phía đối diện. “Cho cháu một phần ăn sáng ạ, còn cậu, muốn ăn thì nói bà Trương.” sự hờ hững của Tiểu Vận khiến Lạc Tuyền thấy khó chịu nên cau mày nhìn cô.