Chương 19

Sau khi Lus đi, Vân Phong nhìn cô gái trên giường không chút phòng bị, bộ quần áo mỏng manh trên người cô làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ khiến Vân Phong cảm giác có chút không khống chế được bản thân. Anh cố kiềm chế, cầm cái chăn phủ toàn bộ người cô chỉ lộ ra khuôn mặt. “Vậy là an toàn cho em rồi đấy cô bé, sau này phải cảnh giác trước lũ sói nguy hiểm đấy! Không ai đáng tin hơn tôi đâu!” Giọng anh khẽ thì thào.

Ngồi cạnh giường, Phong nhìn Bút Vận trên giường, ánh mắt anh không rời cô chỉ một giây. Anh tự hỏi cô gái này và anh dường như có duyên phận thật sự chăng? Bởi sao mà chỉ trong cái khoảnh khắc tia hoàng hôn cuối cùng sắp tắt, anh và cô va vào nhau như định mệnh. Vả lại anh không hề bài xích cô như những cô gái khác, lời nói chẳng có chút đáng tin của cô cũng khiến cho anh nghe theo. Tại sao nhỉ? Chỉ trong một ngày mà anh lại có nhiều thay đổi đến vậy chỉ vì cô gái nhỏ nhắn này.

Tuy là nói là tạo điều kiện cho Bút Vận theo đuổi, nhưng ai biết được đó chỉ là cái cớ cho kẻ đã yêu cô nhưng giả vờ cao quý. Khi yêu vào, anh cũng không còn cảm thấy trống vắng, cô độc mà tim đôi khi thổn thức, đập nhanh, một thứ cảm giác rất lạ chỉ vì cô.

Bút Vận nằm trên giường chép chép miệng làm thu hút sự chú ý của Tiểu Phong, hai mắt vẫn nhắm nhưng miệng cô lại nói: “Hehe… Vậy là mình gặp được Vân Phong rồi… từ giờ mình phải theo đuổi anh ấy thôi!” rồi xoay người bên kia giường im lặng. Cô vừa nói mớ.

Từng chữ trong lời cô vừa nói lọt vào tai Phong, Phong đơ người giây lát. Sau đó úp mặt xuống, lấy tay che nửa dưới khuôn mặt thoáng dần đỏ lên của anh. Những lời đó làm anh dao động, chỉ muốn nói rằng cô cũng không cần theo đuổi anh bởi chỉ cần là cô thì anh luôn đồng ý.

Đứng dậy, Phong khẽ cúi người hôn nhẹ lên trán cô.

“Mơ đẹp nhé cô bé!”



Sáng hôm sau

“Tiểu thư ơi, tới giờ đi học rồi! Có cô Lạc Tuyền đến đợi cô đi chung này.” Dì Trương dậy sớm dọn dẹp nấu thức ăn, thấy tới giờ dậy bèn gọi Sách Mộc từ dưới lầu.

“Oáp… tới giờ dậy rồi hử? Ai da hôm qua mơ đẹp thật!” Mắt nhắm mắt mở cô ngồi dậy, vươn tay cho khỏe khoắn.

Bỗng… cô phát hiện có người nằm cạnh bên, đó là Vân Phong. Anh đã ngủ cạnh cô từ hôm qua, nhưng lúc nào chứ? Bút Vận há hốc kinh ngạc, nhưng chưa kịp phản ứng thì một bàn tay kéo cô trở lại nằm cạnh bên, anh nói trong vô thức: “Cô bé, đừng bỏ tôi đi như thế chứ!”