Chương 9

Người dẫn đầu nói : “Chúc mừng các vị công tử đã thông qua sơ tuyển. Một tháng tiếp theo sẽ an bài các vị công tử học tập lễ nghi và quy củ trong cung cùng nhau. Sau một tháng tú nam tú nữ được bệ hạ tuyển duyệt ở Quần Phương điện, các vị nếu được bệ hạ chọn trúng sẽ được sắc phong vị phần từ quý nhân trở xuống, đến lúc ấy vinh hoa phú quý hưởng thụ vô cùng.”

Nghiêm Cách cố ý không khách khí hỏi: “Công công, tuyển tú chỉ đơn giản như thế thôi à? Không cần kiểm tra cầm kỳ thư họa?”

Lời này trong nháy mắt đắc tội hết tất cả tú nam, họ quay đầu nhìn về phía Nghiêm Cách, ánh mắt vô cùng bất thiện. Nghiêm gia nhị công tử chủ động đề xuất kiểm tra cầm kỳ thư họa, chẳng lẽ hắn rất am hiểu cầm kỳ thư họa? Người thích khoe khoang như thế, chắc chắn không ai muốn chơi cùng.

Vị thái giám hơn 40 tuổi cũng có ý như vậy, gã dùng khóe mắt liếc Nghiêm Cách: “Không nên như thế. Các vị là nam tử hoa thân mới được trọng đãi đến vậy. Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, các vị cần phải cảm ơn mới đúng.”

Chúng tú nam đồng thanh nói: “Đa tạ công công chỉ điểm.”

Nghiêm Cách không mở miệng, trong đầu luẩn quẩn hai chữ: xong rồi, xong rồi . . . nhiều lần.

” Tiểu Dũng tử, Tiểu thuận tử, các ngươi mang các vị công tử đi đến chỗ ở của bọn hắn.”

“Vâng.”

. . .

Còn một tháng nữa Nghiêm Cách cảm giác mình còn cơ hội, thế nhưng hai ngày vừa rồi hắn liền phát hiện một vấn đề: Hắn bị “chỉ định” rồi! Tại vì hai ngày nay hắn biểu hiện mình học lễ nghi rất tệ, mấy vị cô cô chỉ dạy quy củ hơi hơi thất vọng về hắn nhưng họ không hề bất mãn hay trách cứ tí nào. Hoàng đế háo sắc kia quản lý quốc gia kiểu qué gì thế? Loại “chỉ định” xấu xa cần sửa chữa ngay lập tức!

Đường này không thông, Nghiêm Cách chỉ đành gửi hy vọng vào tuyển duyệt của hoàng đế. Đi đến bước này, có thể không nhận hắn chỉ còn người duy nhất là hoàng đế. Nghĩ thông suốt điểm ấy, hắn dứt khoát buông lỏng tinh thần.

Sống chung với mười bốn vị tú nam khác một thời gian, Nghiêm Cách nhanh chóng biết mình nên làm thế nào. Tống Như Hạo bảo hắn rằng hoàng đế tuyển duyệt nói trắng ra chỉ có 3 tiêu chuẩn: Một Bề ngoài ưa nhìn; hai xem cảm giác hoàng đế; ba chính là lễ nghi. Đến lúc đó hắn chỉ cần nghĩ biện pháp để mình không vào mắt hoàng đế liền vạn sự đạt cát.

Nhắc đến Tống Như Hạo, Nghiêm Cách cảm thấy hắn nhất định sẽ được chọn. Hắn thích hình tượng nam tử vừa kiên quyết tuấn lãng vừa rắn rỏi như thế. Còn đám tú nam thanh tú kia căn bản không lọt nổi mắt xanh của hắn như Tống Như Hạo. Cho nên ban đầu hắn không nhìn kỹ tướng mạo Tống Như Hạo nhưng sau này hắn mới phát hiện Tống Như Hạo đúng là một vị mỹ nam tử, mày kiếm mắt sáng, tao nhã, hơn nữa có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhiều tài, có thể xưng là người xuất sắc nhất trong mười lăm vị tú nam.

Ngày nào cũng huấn luyện dày đặc, thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, kỳ hạn một tháng nhanh chóng đến gần. Trong một tháng này bên tú nam dường như rất bình thản. Nhưng cho dù Nghiêm Cách không đi hóng hớt vẫn nghe thấy mấy chuyện lớn của tú nữ bên kia. Một vị tú nữ tướng mạo xuất sắc nhất không cẩn thận té lộn mèo một cái rồi hủy dung; một vị tú nữ tài hoa kinh người khác sơ suất bị phỏng ngón tay, từ nay về sau không bao giờ đánh đàn vẽ tranh được nữa. . .

Ngày phục tuyển, tất cả hơn hai trăm tú nam tú nữ xếp thành hàng bên ngoài Quần Phương điện để hoàng đế chọn. Hoàng đế, hoàng hậu và mấy phi tử hứng thú với tuyển tú đều ở bên trong Quần Phương điện.

Tú nam tú nữ sáu người một tổ tiến lên, chịu sự chọn lựa của hoàng đế.

Ngược với tú nữ, tú nam vi tôn, đi đầu chọn trước. Nghiêm Cách vì xuất thân của mình mà bị phân ở tổ thứ nhất. Để đón ngày này hắn đã chuẩn bị chu đáo, hắn chọn y phục bình thường nhất, còn cố ý dùng đồ trang điểm bôi đen mặt mình một chút.

Sau khi sáu người vào đại điện, đứng ở hàng ngang phía dưới, đi theo cô cô dạy bảo hết quay trái quay phải, chuyển về phía sau để đám người hoàng đế có thể thấy rõ ngay mặt, vóc người và gò má bọn họ. Nghiêm Cách đi theo năm người còn lại làm động tác ngu ngốc, cả người cứ như sâu bò không được tự nhiên.

Sau khi chuyển mấy vòng, thái giám kêu tên.

“Con thái phó thái tử Tống Như Hạo.”

Tống Như Hạo bước lên hai bước, một mực cung kính quỳ xuống dập đầu, thỉnh an hoàng đế và hoàng hậu.

“Khấu kiến hoàng thượng, hoàng hậu, hoàng thượng vạn phúc kim an, Hoàng hậu nương nương thiên phúc.”

Trong điện lặng im phút chốc, một giọng nữ êm tai như ngân châu lăn xuống mâm ngọc, nhẹ nhàng cười, “Hoàng thượng, công tử nhà thái phó quả nhiên chung linh dục tú*.”

*Chung linh dục tú: Đất thiêng sinh hiền tài.

Trước mắt bao người, Nghiêm Cách không dám ngẩng đầu, không biết vị nào đang nói chuyện, nhưng hắn đoán là hoàng hậu. Hoàng đế không có lên tiếng, không biết làm cái gì, chỉ thấy thái giám lại kêu: “Tống Như Hạo, lưu bài tử.” đây là được hoàng thượng chọn trúng.

Tống Như Hạo quỳ xuống đất tạ ân, lui bước ra điện.

Sau khi vị tú nam thứ hai tiến lên, hoàng đế và hoàng hậu đều không tỏ vẻ cái gì, thái giám lại kêu: “Lưu Vĩ Ân, lược bài tử.”

Người thứ ba chính là Nghiêm Cách.

Trước mặt người cao quý nhất thiên hạ, đầu gối kiêu ngạo của Nghiêm Cách rốt cục vẫn phải rơi xuống đất. Sau khi ra khỏi hàng, hành lễ một cách gượng gạo, lúc quỳ xuống còn nhầm bước chân phải ra trước. Vương triều Hoàng Phủ là nước trọng lễ nghi, dĩ tả vi tôn*, sai lầm này của hắn tuy không nhỏ nhưng lại không đủ để liên lụy Nghiêm gia, có thể nói là vừa chuẩn. Đây chính là phương pháp tuyệt diệu hắn đã nghĩ ra.

*Dĩ tả vi tôn: lấy bên trái làm chuẩn mực, ví dụ như nguyên tắc xem tướng tay khá phổ biến là “nam trái nữ phải”. Tư tưởng trọng nam khinh nữ là đây =]]

Ánh mắt sắc bén bỗng dưng rơi vào người Nghiêm Cách, dường như muốn xuyên thủng thân thể hắn.

Cả người Nghiêm Cách không khỏi căng thẳng, phản ứng này là thật. Ngay sau đó chân mày hắn nhảy nhảy, làm như lúc này mới phát hiện mình bị nhầm, hắn biến sắc, vội vàng nằm phục tại chỗ, hơi hơi run run. Phản ứng phía sau tất nhiên cũng là giả vờ rồi.

Phía trên yên lặng hồi lâu, giọng nữ lúc trước vang lên lần nữa, dịu dàng nói: “Hoàng thượng bớt giận, nhị công tử Nghiêm gia chắc là quá khẩn trương, nhìn trông có vẻ chững chạc, căng thẳng như thế ngược lại có mấy phần khả ái.”

Nghiêm Cách nhíu mày, nữ nhân này. . .

Hoàng đế vẫn không lên tiếng, chốc lát, thái giám kêu to: “Nghiêm Cách, lưu bài tử.”

Whattttt? Nghiêm Cách suýt nữa ngẩng đầu nhìn hoàng đế kia có phải người mù hay không. Nhưng lý trí hắn vẫn còn, hắn kiềm chế tâm trạng phẫn nộ, tạ ân rồi rời khỏi đại điện.

Tiếng hệ thống hả hê vang lên ngay lúc ấy: “Keng. Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ chính 2 — được hoàng đế ân chuẩn ‘lưu bài tử’ thành công. Thưởng cho 5 lượng bạc trắng, 2 hạt đan bách độc bất xâm. Nhiệm vụ chính 3 — được hoàng đế sắc phong. Nhiệm vụ thành công, thưởng cho 50 lượng bạc trắng, 1 quyển . Tiếp nhận nhiệm vụ vui lòng chọn ‘có’, từ chối nhiệm vụ vui lòng chọn ‘không’.

Lừa bố mày à ——