Chương 8

Ở ngoài cung chờ một lát, một vị thái giám dần đầu mười mấy tiểu thái giám đi vào cửa cung, bọn họ mặc trang phục thái giám màu đen, ai cũng mi thanh mục tú, ngay cả thái giám lớn tuổi nhất cũng rất thanh tú.

Nữ nhân, Nghiêm Cách đã thấy nhiều, nam nhân thấy cũng không ít, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với người bất nam bất nữ thế này. Tò mò mà nhìn nhiều hơn hai cái, hắn có chút không rét mà run, không dấu vết mà dời đi ánh mắt.

Vị kia thái giám đứng đầu kia ước chừng 34, 35 tuổi, lông mày chữ bát* của y khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên. Địa vị y có lẽ tương đối cao, khuôn mặt luôn đầy ắp ngạo mạn, lỗ mũi giương lên trời, giọng the thé lệnh tú nam tú nữ lần lượt vào cửa cung. Nhóm tiểu tư, thị nữ mà tú nam tú nữ mang tới chỉ có thể đứng ngoài cửa cung chờ.

*Lông mày chữ bát(八): Hai đầu lông mày có hai vết hằn sâu rõ, thành chữ “bát”. Theo mê tín thì tướng này vất vả suốt đời, không bao giờ hưởng thụ nhàn hạ về tiền bạc.

Sau khi tiến vào cửa cung, có thể cảm giác rõ ràng không khí đã thay đổi, dường như họ đang bước vào một thế giới khác. Trong cung y như trong truyền thuyết có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt, xung quanh mỗi đình viện cứ tầm 2 mét lại có một thị vệ cầm giáo canh gác, họ đứng nghiêm như cọc gỗ, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn không chớp mắt. Ngay cả cục gạch màu xám trắng trên sàn nhà, bồn hoa cũng được chăm sóc tỉ mỉ, cờ thi đua* không một gợn sóng dường như cũng mang theo vẻ trang nghiêm. Tú nam tú nữ vừa rồi còn đang châu đầu ghé tai gần như lập tức im lặng, thần sắc họ cẩn thận hơn trước kia, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện trong đáy mắt họ ẩn giấu chờ mong và kích động.

*Nguyên văn : 锦旗 – Cẩm kỳ – Cờ thưởng, cờ thi đua.Nam Phi Thăng Cấp Kí - Chương 8Quả nhiên không một gợn sóng không phải là bình tĩnh, mà là sắp nổi bão tới nơi rồi.

Sau khi tú nam tú nữ ổn định trong đình, thái giám đứng đầu lại tiếp tục lệnh tú nam tú nữ chia làm hai tổ, sắp thành các hàng.

Nghiêm Cách lặng lẽ nhìn quanh một vòng, âm thầm tặc lưỡi. Hắn có thể nhìn ra người đợi tuyển ít nhất tầm ngàn người. Trong sách thường nói hậu cung hoàng đế ba nghìn giai lệ, quả nhiên chẳng sai tí nào.

Lúc này trong đầu hắn vang lên thanh âm quen thuộc: “Chúc mừng ngài thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ 1 ―― tham gia đại tuyển tú nữ, nhận được phần thưởng 5 lượng bạc trắng, 1 viên biến thân hoàn. Nhiệm vụ chính 2 ―― được hoàng đế ân chuẩn ‘lưu thẻ bài’. Nhiệm vụ thành công, khen thưởng 10 lượng bạc trắng, 2 viên đan bách độc bất xâm. Tiếp nhận nhiệm vụ vui lòng bấm ‘có’, từ chối nhiệm vụ vui lòng bấm ‘không’

Nghiêm Cách nghĩ cũng không cần nghĩ trực tiếp bấm không. Lúc này đây không ngờ hắn không nghe thấy tiếng cảnh cáo của hệ thống, cực kỳ lấy làm lạ. Nhưng hắn càng vui mừng nhiều hơn. Thế nên có lẽ nếu hắn trốn tuyển tú cũng không tạo ra hậu quả nghiêm trọng nào, quả là không có gì tốt hơn.

Thái giám đứng đầu đi lên bậc thang, giọng gã the thé cất lên: “Bản công công họ Lý, phụ trách công việc tuyển tú lần này. Lần tuyển tú này là vì thánh thượng muốn mở rộng hậu cung, công tử tiểu thư nếu ai được chọn tới đây thì chính là phúc của các người. Cơ mà chỉ có người có dòng dõi và phẩm đức (đức tính, đức hạnh) mới có cơ hội vào hậu cung. Để tập trung phúc khí cho hoàng thượng, khai chi tán diệp*. Bây giờ các vị cần phải nhớ rằng, thông qua nhiều lần thẩm định tuyển chọn mới coi là đủ tư cách, mới có cơ hội được hoàng thượng sắc phong. Kế tiếp là vòng sơ tuyển. Tú nam và tú nữ mời vào các phòng xét nghiệm.”

*Khai chi tán diệp: ý nói rộng và phát triển hoặc ý chú ý là trên nhiều nghĩa, có thể trong công việc, nối dõi…

Trong giây lát, bốn tên thái giám đi tới trước đội ngũ tú nam của Nghiêm Cách. Một vị thái giám thoạt nhìn nhiều tuổi nhất nói: “Mời các vị công tử theo nô tài đi bên này.”

Tính cả Nghiêm Cách thì hàng ngũ tú nam tổng cộng ba mươi hai người, họ theo mấy vị thái giám bước vào một chái nhà* rộng rãi, thị vệ dưới chỉ thị mà đứng thành năm hàng chỉnh chỉnh tề tề. Vị thái giám đi đầu cũng là vị thái giám lớn tuổi nhất kia thong thả đi qua trước mặt bọn họ, quan sát trên dưới trái phải, không nói một lời.

*Chái nhà:Nam Phi Thăng Cấp Kí - Chương 8Nghiêm Cách tận mắt nhìn thấy một vị tú nam bỏ vào tay gã một tờ giấy, và cái đó tất nhiên là ngân phiếu rồi.

Con ngươi thái giám vòng trái vòng phải, xác định không ai chú ý tới liền len lén nhét ngân phiếu vào ống tay áo.

Nghiêm Cách gần như muốn vỗ tay khen hay, càng nhiều người đút lót khả năng hắn bị chọn trúng càng nhỏ. Rất nhanh, vị thái giám kia đi tới trước mặt hắn, chỉ nhìn hai lần liền đi thẳng tiếp, thậm chí Nghiêm Cách còn chưa kịp suy đoán gã nghĩ gì.

Sau một thời gian, có sáu người bị lấy ra, được một vị tiểu thái giám khác mang ra ngoài, không biết đi nơi nào.

Thái giám dẫn đầu kia nói: “Tiếp theo mời các vị công tử hãy cởϊ áσ kiểm tra.”

“Hãy cởϊ áσ ra?” Nghiêm Cách vô cùng kinh ngạc. Tuy hắn là người hiện đại nhưng cũng không thích cởϊ áσ trước mặt người ngoài.

Tú nam bên trái Nghiêm Cách mỉm cười, giải thích với hắn: “Cửa đầu tiên của tuyển tú là kiểm tra thân thể, người có ngũ quan bình thường, thân thể có chỗ thiếu hụt hay không khỏe mạnh, không còn “trinh” liền không thể trúng cử. Chúng ta là nam tử còn tốt đấy, các tú nữ còn phải kiểm tra nghiêm khắc hơn. Kiểm tra thân thể của bọn họ còn có cả thể trọng, chiều cao, độ dài tay độ dài chân và phải kiểm tra xem còn tấm thân xử nữ hay không, cửa thứ hai còn phải kiểm tra nữ công gia chánh.”

Thái giám dẫn đầu nhìn người kia một cái, không trách tội nói leo.

Nghiêm Cách nói “đa tạ” với tú nam, âm thầm lau mồ hôi, kiểm tra nam tử có còn “trinh” hay không là kiểm tra thế nào? Chẳng lẽ là muốn kiểm tra “nơi ấy”? Cực kỳ may mắn là hắn đã dự kiến được, đã sớm dự đoán tuyển tú không hề đơn giản.

Nghe thấy công công đọc tên, nhóm tú nam lục tục tiến vào phòng riêng bị bình phong che chắn. Một số người thì lưu lại đứng một bên, một số thì bị tiểu thái giám mang ra ngoài cửa. Nét mặt người ở lại vui mừng, người mang đi mất mát.

“Con thái phó thái tử* Tống Triều Bang, Tống Như Hạo.”

*Thái phó thái tử: thầy thái tử đương triều.

Vị nam tử vừa nãy nói chuyện với Nghiêm Cách thấy công công gọi tên liền lễ độ gật đầu với gã một cái, đi tới bình phong bên kia. Thì ra hắn chính là con thái phó thái tử. Thái phó thái tử là đại quan tòng nhất phẩm, tỷ lệ trúng tuyển của người này không thấp. Đáy lòng Nghiêm Cách thành kính cầu nguyện cho hắn: “Nhất định phải chọn Tống Như Hạo, nhất định phải chọn Tống Như Hạo. . . ”

Sau một lúc lâu, Tống Như Hạo bước tới, đứng cùng với đám người lưu lại, quả nhiên hắn được chọn rồi. Tống Như Hạo thấy Nghiêm Cách đang nhìn mình liền cười đáp lại hắn, dường như đang chúc Nghiêm Cách thành công.

Chẳng bao lâu liền đến lượt Nghiêm Cách. Nghiêm Cách ứng tiếng rồi bước lên, cố ý lộ sắc mặt sợ hãi, rụt rè. Đi tới sau bình phong, thấy công công bảo hắn cởϊ qυầи áo hắn liền chầm chậm cởi đai lưng, đột nhiên phần bụng hơi hơi co rút vài cái. Trong không gian không lớn lắm liền vang lên tiếng “phẹt” thật nhỏ, một hồi sau mùi thối nhẹ nhàng bay ra.

Hai tiểu thái giám sau tấm bình phong mặt tối sầm, vội vàng vươn tay bịt ngay mũi lại, thẹn quá hóa giận nhìn hắn chằm chằm.

“Xin lỗi, xin lỗi. . . ” Nét mặt Nghiêm Cách quẫn bách, trong lòng lại vô cùng đắc ý. Không uổng công hắn trộm ăn đậu trước khi ra cửa, cú rắm này nghẹn đến tận bây giờ mới thả ra cũng không dễ dàng. Hắn sinh ra trong danh môn, gia giáo tốt đẹp, chưa bao giờ làm việc khiếm nhã đến thế. Nhưng hắn không còn cách nào khác, nếu dùng các biện pháp làm giả thì khi bị phát giác chắc chắn bị tội khi quân, nhất định sẽ liên lụy đến Nghiêm phủ. Chỉ có phương pháp này, mặc dù khiếm nhã nhưng vô cùng thỏa đáng, làm một mẻ khỏe suốt đời.

Hắn xấu hổ nói: “Công công, rất chân thành xin lỗi, Nghiêm Cách không còn mặt mũi gặp người, hay là bảo người đưa ta ra ngoài cung đi!.”

Một tiểu thái giám khoảng chừng 18, 19 tuổi trong đám thái giám nổi giận, cất giọng the thé nói: Tất nhiên là phải đưa ra —”

Ai biết lời gã còn chưa dứt một vị thái giám khác liền ngăn cản hắn, nhẹ giọng nói: “Không thể. Vị này chính là con Lễ bộ thượng thư.”

Tim Nghiêm Cách lộp bộp.

Tiểu thái giám tức giận lườm hắn, không kiên nhẫn đáp: “Được rồi, Nghiêm công tử, trước tiên ngài đợi ở đằng kia đi!”

Nghiêm Cách nghẹn họng nhìn trân trối. Thế mà cũng được đi qua?

” Nghiêm công tử, xin mời” Tiểu thái giám nhẫn nại nói.

Nghiêm Cách chậm chạp lề mề đi tới bên kia, âm thầm tính toán bước tiếp theo. Bây giờ hắn đã không còn bĩnh tĩnh như lúc đầu.

Sau khi mọi người kiểm tra xong xuôi, tú nam lưu lại tổng cộng có 15 người.