Hạnh nhi quỳ rạp trên đất, co ro không ngớt.
“Truyền thái y!” Hoàng Phủ Ngọc Sâm bước nhanh tới, ôm Nghiêm Cách lên rồi lấy tay nắm cằm của hắn, tay kia nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, mi tâm nhăn lại, đáy mắt lộ ra thương tiếc, “Ta xem nào.” Thủ đoạn ấy của Hạnh nhi quả thực tàn nhẫn, một vết máu kéo dài từ khóe mắt trái Nghiêm Cách đến vị trí dưới lỗ tai, gần như xiên thẳng má trái, huyết dịch đỏ thắm thấy mà giật mình. Trái tim Hoàng Phủ Ngọc Sâm giống như bị người cắt một dao.
Nghiêm Cách há miệng, gò má đau nhức, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, sao ngươi lại tới đây?” Chỉ trách hắn không đề phòng mới gặp tội lớn đến vậy. Hạnh nhi và Vãn Hương không chênh tuổi nhau là mấy, đều cùng vóc dáng nhỏ xinh cứ như tiểu loli, ai ngờ nàng lại ác đến vậy.
Tống Như Hạo khϊếp sợ nhìn Chu Văn Hàm, thất thanh kêu lên: “Chu đáp ứng, ngươi thật là độc ác!”
“Không phải–“
Chu Văn Hàm không hiểu ra sao cả, lời còn chưa nói hết, một chưởng của Hoàng Phủ Ngọc Sâm đã bắn trúng ngực hắn. Chu Văn Hàm kêu thảm một tiếng, bay ra xa xa bốn, năm mét, ngã trên mặt đất rồi lịm đi.
“Người đâu! Biếm hắn vào lãnh cung cho trẫm!”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm thấy Nghiêm Cách nhăn răng, tâm tình tồi tệ tới cực điểm, y ôm ngang người lên, “Trẫm sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”
Tống Như Hạo khó tin nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ.
Nghiêm Cách không được tự nhiên giãy dụa, “Ta không có. . . “
” Không được nhúc nhích!” Hoàng Phủ Ngọc Sâm cảnh cáo rồi sải bước ly khai. Trước khi đi, y lạnh lùng liếc mắt nhìn Đỗ Chính Phong.
Đỗ Chính Phong không lời nào để nói, gục đầu xuống thật sâu.
“Cung nữ kia ban chết!” Hoàng Phủ Ngọc Sâm lãnh khốc phân phó Đặng Mãn Đức.
“Vâng.”
Nghiêm Cách vội hỏi: “Chờ đã. Hoàng thượng, chỉ dựa vào câu nói của Tống quý nhân mà đã định tội Chu đáp ứng và Hạnh nhi thì có phải quá mức độc đoán? Tuy Hạnh nhi đúng là người của Chu đáp ứng nhưng trong cung bất kỳ kẻ nào cũng có thể thu mua nàng mà.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm hòa hoãn tức giận, “Là trẫm tức đến hồ đồ. Được rồi, việc này không cần ngươi quan tâm. Đặng Mãn Đức.”
“Nô tài hiểu rồi ạ.”
Thân thể Nghiêm Cách nhẹ bẫng, khóe mắt liếc nhìn cây cối xung quanh dần nhỏ xuống mới phát hiện Hoàng Phủ Ngọc Sâm đang dùng khinh công.
“Ngươi cũng biết võ công?”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm nhìn thoáng qua mặt hắn, có hơi bất đắc dĩ, nhưng bây giờ y không rảnh rỗi quan tâm đến việc này, “Ta có bảo ta không biết võ công đâu? Nhưng mà không so được với ngươi.”
Quay về Đằng Long điện, Hoàng Phủ Ngọc Sâm tỉ mỉ nhìn vết thương Nghiêm Cách lần nữa. Thấy giọt máu đang trào ra ngoài, ngực y căng lên, y an ủi: “Yên tâm, đại phu lợi hại nhất thiên hạ đều ở thái y viện. Trong cung cũng có thuốc tẩy sẹo tốt nhất, chắc chắn sẽ không để lại vết.”
Nghiêm Cách vỗ khăn tay, cười ‘ừm’ với y một tiếng. Tuy nam nhân không để bụng bề ngoài nhưng không ai lại thích trên mặt mình có thêm một cái sẹo xấu xí.
Nụ cười khi ấy khiến lòng Hoàng Phủ Ngọc Sâm đắng ngắt, y giơ bàn tay lên, xoa xoa đầu hắn. Y nghĩ đến Chu Văn Hàm và cung nữ kia, đáy mắt lóe lên khói mù dày đặc.
“Thái y đến –“
“Thật nhanh.” Nghiêm Cách vừa dứt lời, một cái bóng đen mang theo một người bay vào.
Bóng đen đó chính là ám vệ.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm chặn lại thái y đang hành lễ, “Thái y, lập tức tới xem vết thương của Nghiêm thường tại.”
Đặng Mãn Đức thở hồng hộc chạy vào: “Xin hoàng thượng thứ tội, nô tài lo rằng nếu cứ trì hoãn sẽ kéo dài bệnh tình của Nghiêm thường tại nên mới cả gan mời ám vệ.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm khen ngợi nhìn gã, “Có tội gì? Đứng dậy.”
“Hoàng thượng.”
Trương thái y kiểm tra vết thương của Nghiêm Cách, sau khi nhanh nhẹn trát thuốc, ông tiếc nuối nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, vết thương của Nghiêm thường tại không đáng lo ngại, chỉ là vết thương có hơi sâu, e là sẽ lưu lại dấu vết.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm đỡ Nghiêm Cách, tay y bỗng nhiên nặng thêm, “Lưu lại dấu vết? Trẫm tốn nhiều bạc nuôi các ngươi như thế, lẽ nào ngay cả một vết sẹo các ngươi cũng không giải quyết được?:
“Xin hoàng thượng thứ tội!” Trương thái y cuống quít quỳ xuống.
Nghiêm Cách vỗ vỗ tay Hoàng Phủ Ngọc Sâm, “Chuyện này Không liên quan đến Trương thái y.”
Hắn bình tĩnh như thế khiến Hoàng Phủ Ngọc Sâm càng đau lòng, gầm lên với Trương thái y, “Cút!”
Đáng thương cho Trương thái y tuổi đã cao còn bị lăn một vòng rời đi.
Trên mặt dán cái gì đó khiến Nghiêm Cách vô thức lấy tay sờ, tay hắn lập tức bị Hoàng Phủ Ngọc Sâm túm lại, “Đừng quào loạn. Trong cung có thuốc tẩy sẹo tốt nhất, kiên trì bôi sẽ không sao cả.”
Nghiêm Cách chẳng nói gì.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay ôm lấy hông của hắn, ” Cho dù cung nữ kia bị ai giật dây thì trẫm nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá thật lớn! Bây giờ ta thẩm vấn nàng và Chu đáp ứng, ngươi muốn đứng ngoài xem không?”
Nghiêm Cách đang muốn cựa ra liền bị câu nói sau của y hấp dẫn lực chú ý, “Muốn.”
” Đặng Mãn Đức.”
Đặng Mãn Đức hô: “Mang Chu đáp ứng và cung nữ Hạnh nhi vào.”
Hạnh nhi sắc mặt trắng bệch, mặt đầy nước mắt, vừa tiến đến liền khiến không khí trầm lặng. Nàng quỳ rạp xuống mặt đất, tỏ vẻ chấp nhận.
Chu Văn Hàm vẫn còn choáng váng, Đặng Mãn Đức liếc mắt nhìn thái giám đang dắt hắn một cái, lập tức, thái giám cấu mạnh vào cánh tay Chu Văn Hàm.
Chu Văn Hàm nhất thời bừng tỉnh, gã mờ mịt nhìn bốn phía, thấy hai người đang kề vai ngồi trên giường mềm, một người trong đó mặc đế bào hoàng sắc. Cuối cùng gã cũng nhìn thấy hoàng thượng rồi, hai mắt gã sáng ngời, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Phủ Ngọc Sâm.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm đá một cước khiến gã ngã văng.
Chu Văn Hàm đau đến nhe răng. Gã ủy khuất liếc y, không dám lên tiếng, gã đảo mắt nhìn Hạnh phi rồi tát một cái xuống mặt nàng, âm thanh ‘bốp’ vang lên giòn giã.
“Hoàng thượng, đều do lỗi của tiện nhân này ! Hạnh nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải có người cố ý sai ngươi hãm hại bản tiểu chủ không?”
“Tiểu chủ, sao ngài lại ăn cháo đá bát như vậy? Giật dây nô tỳ chẳng phải là ngài sao?” Hạnh nhi cười thảm một tiếng, thấp giọng đáp.
“Ngươi nói láo!” Chu Văn Hàm kinh hãi, phẫn hận trừng mắt nhìn Hạnh nhi.
Nghiêm Cách cau mày, gọi bọn họ tới chẳng phải để nhìn bọn họ công kích lẫn nhau. Hắn nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngọc Sâm, “Hoàng thượng.”
Hoàng Phủ Ngọc Sâm trấn an vỗ lưng hắn, “Tất cả câm miệng. Cung nữ Hạnh nhi, trẫm hỏi ngươi, thật là Chu đáp ứng giật dây ngươi hủy mặt của Nghiêm thường tại?”
Hạnh nhi quỳ tại chỗ, “Hồi hoàng thượng, đúng ạ.”
Chu Văn Hàm kinh hoảng hô lên: “Hoàng thượng, nàng nói láo! Thị quân chưa bao giờ sai khiến nàng làm vậy!”
Đặng Mãn Đức the thé kêu: “Vả miệng.”
“Bốp”, Chu Văn Hàm bị tiểu thái giám quạt một bạt tai, bụm mặt ngoan ngoãn quỳ xuống mặt đất. Gã căm hặn nhìn chằm chằm Hạnh nhi, không dám tùy tiện mở miệng.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm nhìn về phía Hạnh nhi, “Trẫm đang hỏi ngươi, Chu đáp ứng phân phó ngươi làm chuyện này ra sao lúc nào chỗ nào, ban đầu là nói thế nào, mỗi từ mỗi câu ngươi phải nói rõ ràng cho trẫm.”
Hạnh nhi đáp: “Là ngày hôm qua, sau khi Nghiêm thường tại phái người hồi âm, nói muốn mở tiệc chiêu đãi tiểu chủ, chắc là chưa tới giờ Tuất. . . Chu đáp ứng đã gọi nô tỳ vào nơi vắng vẻ, bảo nô tỳ cố ý đánh nát bầu rượu trong yến hội, sau đó dùng mảnh sứ vỡ phá mặt của Nghiêm thường tại. . . “
“Nơi vắng vẻ? Chỗ nào?” Hoàng Phủ Ngọc Sâm lại hỏi.
Nghiêm Cách âm thầm gật đầu. Hoàng Phủ Ngọc Sâm thẩm vấn rất tỉ mỉ, bất kỳ một tiểu tiết bé tẹo nào cũng có thể đào móc ra chân tướng.
Con ngươi Hạnh nhi loạn chuyển, “Là. . . Nô tỳ không nhớ rõ. Nhưng đúng là Chu đáp ứng giật dây nô tỳ.”
Chu Văn Hàm hung tợn nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt gã tức đến mức biến thành màu đỏ tươi. Nếu không có lãnh khí phát tá từ người Hoàng Phủ Ngọc Sâm ra bức bách, gã đã sớm nhào lên người Hạnh nhi rồi hung hăng giáo huấn nàng rồi.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm lại hỏi Chu Văn Hàm.
” Ngươi nói không phải ngươi xúi giục Hạnh nhi, có bằng chứng không?”
Chu Văn Hàm vội vàng biện hộ, “Hoàng thượng, hôm qua giờ Tuất thị quân đã đi ngủ, căn bản không nói với nàng những lời ấy.”
“Chứng cớ đâu?”
Chu Văn Hàm ấp úng, “Chuyện này. . . Thị quân không có chứng cớ. Ở Xuân Lộ các có ba người thị quân và Hạnh nhi, Tiểu lâm, khi ấy thị quân đang ở trong phòng một mình. Nhưng mà — hoàng thượng, Hạnh nhi nói là thị quân làm cũng không có chứng cứ! Thị quân cảm thấy nàng vô cùng khả nghi, đêm qua lúc thị quân chuẩn bị rửa mặt, gọi nàng một lúc nàng mới xuất hiện. Hoàng thượng, không phải thị quân làm thật mà. Trước đến giờ thị quân chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn làm hại Nghiêm thường tại, lùi một bước tiến ngàn bước, coi như thị quân có ý định này thật thì cũng không có khả năng động thủ trước mặt nhiều người như thế. Hoàng thượng, xin ngài minh xét !”
” Hoàng thượng, ta có thể hỏi bọn họ mấy vấn đề được không?” Nghiêm Cách hỏi Hoàng Phủ Ngọc Sâm.
Hoàng Phủ Ngọc Sâm gật đầu.
Nghiêm Cách nhìn thẳng Hạnh nhi, “Hạnh nhi, ngẩng đầu.”
Hạnh nhi chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đầy né tránh.
Nghiêm Cách coi như không nhìn thấy, “Hạnh nhi, ngươi nói Chu đáp ứng xúi giục ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết làm hại cung phi là tử tội?”
Hạnh nhi thấp giọng nói: “Nô tỳ đương nhiên biết.”
“Vậy tại sao ngươi còn làm như vậy?”
“Chu đáp ứng là chủ, nếu có phân phó, nô tỳ không dám không theo.”
Nghiêm Cách cười khẽ, “Nói cách khác, ngươi tự nhận là trung nô?”
“Vâng.”
Nghiêm Cách nhìn về phía Chu Văn Hàm.
Chu Văn Hàm cuối cùng cũng thông minh hơn, “Hoàng thượng, Nghiêm thường tại, nàng đang nói dối! Thị quân tính khí không tốt, bình thường luôn tức giận với nàng và tiểu Lâm tử, sao nàng có thể trung thành với thị quân đến độ này? Hoàng thượng và Nghiêm thường tại nếu không tin, có thể hỏi Tiểu Lâm Tử, cũng có thể hỏi những người khác của Xuân Phong điện.”
Hạnh nhi quýnh lên, hoảng sợ vội vàng đổi lời, “Nô tỳ nói dối ạ, Chu đáp ứng cho nô tỳ lợi ích . . .Nô tỳ đành đáp ứng hắn.”
“A?” Nghiêm Cách từng bước ép sát, “Hắn cho ngươi vàng bạc hay là châu báu? Để ở đâu?”
Hạnh nhi há miệng hồi lâu mà không nói được, bỗng nhiên nàng thốt ra câu cuối rồi đυ.ng đầu xuống đất.
“Chính Chu đáp ứng đã xúi giục nô tỳ –“
Nghiêm Cách cả kinh, “Ngăn nàng lại!”
Ám vệ lách mình, đáng tiếc vẫn chậm một bước. Đầu Hạnh nhi nặng nề đập xuống đất, máu tươi đầy đất. Cả người nàng mềm oặt, ngã xuống đất không nhúc nhích.
Đặng Mãn Đức đi nhanh tới kiểm tra hơi thở của nàng.
Nghiêm Cách khàn tiếng hỏi, “Còn thở không?”
Đặng Mãn Đức lắc đầu, “Hồi Nghiêm thường tại, đã tắt thở.”
Cả người Nghiêm Cách lạnh buốt. Tuy đã sớm biết sinh tồn trong cung tàn khốc, nhưng chính mắt hắn thấy một sinh mệnh đang đầy sức sống tự nhiên biến mất trước mặt mình, khi ấy hắn mới chính thức nhận ra điểm này.
Một chiếc hôn ấm áp nhẹ nhàng ấn trên trán hắn, Hoàng Phủ Ngọc Sâm ôn hòa nhìn hắn , “Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện không liên quan đến ngươi.”
Y ôm Nghiêm Cách vào trong ngực, phân phó với Đặng Mãn Đức, “Biếm Chu đáp ứng vào lãnh cung.”
Chu Văn Hàm giật mình từ sợ hãi, “Hoàng thượng! Thực sự không phải thị quân sai khiến! Hạnh nhi nàng chột dạ nàng chột dạ mới —“
Tiểu thái giám cơ trí che cái miệng của gã rồi kéo gã ra ngoài.
“Keng. Nghiêm vụ nhánh — biếm Chu đáp ứng vào lãnh cung, nhiệm vụ thành công. Thưởng 400 lượng bạc, một cái hòm. Có mở hòm ngay không?”
Nghiêm Cách chọn ‘không’, được thưởng nhưng lại chẳng vui vẻ nổi.