Chương 50: Thu được một Đại Tướng.

Hai ngày sau.

Nghiêm Cách bước xuống xe ngựa, cảm nhận thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn mình. Hắn ngẩng đầu quay lại, một vị nam tử trẻ tuổi đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, Nghiêm Cách cười nhạt, bước vào Lưu Tiên cư.

Bên trong phòng khách Mai Hương, bàn tròn đã có năm người ngồi uống trà. Cả năm người đều là thanh niên anh tuấn tiêu sái, tuổi trên dưới hai mươi.

Nghiêm Cách đẩy cửa vào, “Xin lỗi, tại hạ đến trễ.”

Năm người đứng dậy đón chào.

“Tần công tử đừng nói vậy, là chúng ta đến sớm.”

Nghiêm Cách hỏi: “Tại hạ Tần Cách, không biết mấy vị là?

Năm người tự giới thiệu.

“Tại hạ Trương Mặc của Chế y phường Phiên Nhiên.”

“Tại hạ Bạch Cư Thận của Hương Mãn Cư.”

“Tại hạ Triệu Doãn của “Chế bút phường Triệu gia.”

“Tại hạ Khang Kiện của Tứ Bảo Ốc Khang gia.”

Nghiêm Cách đối chiếu tên trên tư liệu với tính danh năm người, hắn nói: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Các vị mời ngồi. Đầu tiên chúng ta gọi món ăn trước, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện được không?”

Mọi người ngồi xuống. Nghiêm Cách đưa menu tinh mỹ cho Trương Mặc ngồi bên phải hắn.

Bình thường lúc nào cũng ăn cơm ở Lưu Tiên cư, tuy thức ăn hôm nay ra nhanh hơn trước nhiều nhưng mọi người không suy nghĩ nhiều lắm, rượu quá ba tuần, nhắc đến chính sự.

Trương Mặc có giọng nói thân thiện nhất, y nói trước: “Hôm nay gặp mặt mới biết Tần công tử lại trẻ đến thế. Trương mỗ lớn hơn Tần công tử vài tuổi, nếu Tần công tử không ngại, Trương mỗ gọi ngươi Tần tiểu đệ, thế nào?”

Nghiêm Cách mỉm cười gật đầu, bưng ly rượu lên, “Đương nhiên không ngại, Trương đại ca, ta kính ngươi một ly.”

Trương Mặc cũng nâng chén, cười nói: “Phải là ta kính ngươi mới đúng. Danh tiếng ‘Tần công tử’ ở nơi kinh thành như sấm bên tai, Tần tiểu đệ có thể xưng là tuổi trẻ tài cao, khiến người ta bội phục. Mời.”

Nghiêm Cách cười đáp: “Thua kém Trương đại ca rồi. Sau khi Phiên Nhiên chế y phường được ngươi phụ trách hồi năm ngoái thì lượng tiêu thụ quần áo liên tục tăng lên. Nhắc tới Phiên Nhiên chế y phường, không ai không khen danh tiếng tốt.” Nói xong, hớp một ngụm rượu.

Mọi người nghe thấy thế liền biết hắn đã điều tra bọn họ hết rồi, tuổi còn nhỏ mà hành sự trầm ổn, mọi người lập tức thu hồi lòng khinh thị.

Triệu Doãn tiếp lời: “Tần công tử, thực ra tại hạ đại biểu gia phụ mà đến. Gia phụ Triệu Đỉnh Sơn Thiểm là lão bản của chế bút phường lớn nhất kinh thành, mấy ngày trước đã từng mời Tần công tử. Nhưng Tần công tử bận quá, chưa thu xếp công việc bớt chút thì giờ để gặp được. Chắc Tần công tử không nhớ rõ chuyện này.”

Câu ấy thốt ra có hơi chua ngoa. Chiếu theo chức trách, Nghiêm Cách là người làm ăn, không thể nào có chuyện một chút độ lượng ấy cũng chẳng có, hắn coi như không nhận ra trào phúng của Triệu Doãn, “Khoảng thời gian trước lúc công ty Đệ Nhất mới thành lập thì quả thực không rảnh dành thời gian cho việc khác, đành phải đa tạ Triệu lão gia thông cảm.”

Triệu Doãn á khẩu không trả lời được, nhìn mấy người khác.

Diệp Tử Dương cười ha ha, lời nói mang theo vài phần hài hước, “Có thể hiểu, có thể hiểu. Tần công tử vừa bận bịu chuyện bút máy vừa bận bịu chuyện tiệm ăn vặt, kem đánh răng và bàn chải đánh răng, giờ lại bận rộn lo chuyện chế y phường, quả thật rất bận rộn, cần phải chú ý sức khỏe nha.”

Không đợi Nghiêm Cách mở miệng, Khang Kiện tiếp lời, “Tại hạ mới phát hiện, công ty Đệ Nhất đều liên quan đến ăn, dùng, mặc, không biết bước tiếp theo Tần công tử dự định phát triển thế nào?” rõ ràng là đang ám chỉ Nghiêm Cách không cho những thương nhân khác con đường sống.

Trương Mặc tỏ vẻ thân thiết, “Công ty đệ nhất phát triển lớn mạnh thật đáng mừng, nhưng cây to đón gió, bây giờ sợ là đã có không ít đối thủ, Tần tiểu đệ cần phải cẩn thận hơn.”

Ánh mắt Nghiêm Cách lướt qua mặt từng người, chắc là mấy người này trước khi hắn tới đã thương lượng cùng nhau đối phó hắn. Trương mặc đánh lá bài cảm tình, Triệu Doãn là chủ lực, Diệp Tử Dương và Khang Khiện là phụ trợ. Chỉ có Bạch Cư Thận ở Hương Mãn cư là chưa tham dự, ngoại trừ lúc mới bắt đầu tiệc rượu, xuất phát từ lễ nghĩa y mới uống với mọi người ba chén, còn lại không hề mở miệng, tâm trạng cũng chẳng cao, chỉ rót rượu tự uống.

Nghiêm Cách đặt đũa xuống, vuốt chén rượu, “Sở dĩ tại hạ mở tiệc chiêu đãi chư vị hôm nay là bởi vì hôm qua ta đã đi Phiên Nhiên chế y phường, rồi đi Hương Mãn cư, chế bút phường Triệu gia và Tứ bảo ốc Khang gia rồi.”

Đám người Trương mặc đều không cảm thấy bất ngờ. Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, bọn họ cũng điều tra Nghiêm Cách.

Nghiêm Cách đổi đề tài, “Tại hạ từng nghe một câu chuyện, không biết mấy vị có hứng thú nghe không.”

Trương Mặc cười nói: “Tần tiểu đệ mời nói, câu chuyện Tần tiểu đệ kể nhất định không bình thường.”

Nghiêm Cách nhấp một ngụm trà, kể không nhanh không chậm, “Ngày xưa có một tên đàn ông mở một cửa hàng bán bánh bao rất nổi tiếng. Hắn có một vị thê tử ôn nhu và ba nhi tử, cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Sau khi ba nhi tử lớn lên, tất cả rồi cũng thay đổi. Ba nhi tử thành hôn, mâu thuẫn giữa mọi người trong nhà càng ngày càng nhiều, nên họ muốn xin ở riêng, và đều muốn tự mình đi mở cửa hàng bánh bao. Ngày nào cũng náo loạn không ngừng.

Vị lão bản tuổi già nọ để tránh tổn thương hòa khí giữa huynh đệ nên không thể làm gì khác hơn là đồng ý ở riêng, rồi mang bí phương làm nhân bánh bao chép thành ba phần giống nhau như đúc. Cửa hàng ban đầu cho lão đại, lão nhị và lão tam còn lại bỏ tiền mở hai cửa hàng bánh bao khác nhau. Lão nhị và lão tam không muốn lão đại hơn bọn hắn dù chỉ một chút nên hai cửa hàng bánh bao này giống y hệt cái cũ. Vì vậy trong thành có ba cửa hàng bánh bao giống hệt nhau.

Số lượng người trong thành căn bản là không đổi, bán bánh bao lại nhiều ra, phân phối đồng đều đến mỗi nhà thì lượng tiêu thụ dĩ nhiên là ít đi. Vì thế, sinh ý ba nhà đều rất kém. Lâu ngày, ba cửa hàng bánh bao đều không bán nổi. Phu nhân lão nhị được cái thông minh và một đôi bàn tay khéo léo. Nàng giúp trượng phu của hàng nặn bánh bao thành hình động vật đáng yêu, lượng tiêu thụ bánh bao tại cửa hàng gia tăng mỗi ngày, nổi tiếng toàn thành. Lão đại và lão tam đố kị không ngớt, quyết định bắt chước cách làm của họ. Chỉ tiếc, phu nhân của bọn hắn không có đôi tay khéo léo. Chẳng lâu sau, hai cửa hàng bánh bao ấy đều đóng cửa, chỉ có cửa hàng của lão Nhị là đứng vững không ngã, sinh ý phát triển không ngừng.”

Đám người Trương Mặc, Triệu Doãn có hơi suy ngẫm, sau khi liếc nhau, thần sắc thay đổi.

Bạch Cư Thận nhìn chằm chằm Nghiêm Cách, vẫn không nhúc nhích.

” Tần công tử, rốt cục ngươi kể chuyện này là có ý gì?” Triệu Doãn thiếu kiên nhẫn, “Ngươi là đang ám chỉ chúng ta, sản nghiệp của chúng ta không cạnh tranh được với ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa?”

Nghiêm Cách không hề giải thích, “Ha ha, ăn cơm. Đồ ăn đã nguội lắm rồi, những món mặn này nguội rồi không ăn được đâu.”

Mặc kệ phản ứng của bốn người, hắn nhìn về phía Bạch Cư Thận, “Bạch công tử, theo ta được biết, ngài là con vợ kế, hình như cuộc sống ở Bạch gia không quá suôn sẻ?”

Bạch Cư Thận cười xùy một tiếng, hớp một ngụm rượu lớn, “Không ngờ Tần công tử thích đâm vào chỗ đau của người ta.”

“Chỗ đau? Bạch công tử cho là như thế sao?” Nghiêm Cách nhướn mày, cười nhạt nói, “Cho tới bây giờ tại hạ chưa bao giờ cảm thấy con vợ kế và con trai trưởng có gì khác nhau. Cho dù bị chỉ trích, thì người bị chỉ trích không phải con vợ kế. Bởi vì, xuất thân của mình không thể do mình lựa chọn, nhưng tương lai của mình lại nằm gọn trong tay mình. Ngươi muốn đi về phía đông, lẽ nào có người cưỡng bức ngươi đi về phía tây được? Nếu thật sự có thể, cũng chỉ vì ngươi không có đủ dũng khí mà thôi.”

Bạch Cư Thận đặt chén rượu xuống, lạnh lùng nhìn hắn.

Rượu trong ly vẩy vào tay áo Nghiêm Cách, trên áo trắng nổi lên vết nước đọng hết sức rõ ràng. Nghiêm Cách vẫn cười như trước, bàn tay tùy ý lướt nhẹ qua tay áo, vết rượu biến mất không dấu vết, “Có hứng thú làm việc cho ta không?”

Mấy người Trương Mặc mặt đầy bất ngờ.

Nghiêm Cách nói: “Sản nghiệp Bạch gia ngươi đã không cơ hội nhúng tay rồi, cho nên ngươi phát thư mời cho ta là bởi vì đích huynh của ngươi cảm thấy bối cảnh của ta thâm sâu, cơ hội thuyết phục ta không lớn. Vì thế hắn cố ý đề cử ngươi trước mặt lệnh phụ, bảo ta không đáng được phòng bị, việc này rất dễ dàng tra hỏi, không phải sao?”

Đề phòng trong đáy mắt Bạch Cư Thận rút đi từng nấc, lặng lẽ không trả lời.

Nghiêm Cách thích ý phe phẩy chiết phiến, “Tài phú Bạch gia không phải là ít, nhưng Bạch công tử có từng nghĩ đến việc tự tay mình kiếm ra tiền chưa? Thậm chí còn nhiều hơn tài sản Bạch gia nhiều? Ở chỗ này của ta, không ai chèn ép ngươi, không ai hãm hại ngươi, ngươi có thể tự do phát huy trọn vẹn tài năng kinh doanh của mình.”

Điều muốn nói cũng đã nói hết, hắn không nói thêm nữa, “Các vị, mời. Chúng ta là người trẻ tuổi, không cần quá mức câu nệ lễ nghĩa, cứ thoải mái đi.”

“Mời, mời…” Trương Mặc, Triệu Doãn, Diệp Tử Dương và Khang Kiện không khỏi dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

Bạch Cư Thận chậm rãi uống hết chén rượu, hỏi: “Vì sao là ta? Ngươi thậm chí không biết ta cơ mà.”

Nghiêm Cách đáp: “Cái này đâu có quan trọng. Quan trọng là… ngươi cần cơ hội, còn ta cần nhân thủ. Đương nhiên, đây là một dạng đầu tư, lúc ta phát hiện ngươi không đáng để ta bỏ vốn thì. . . Ha ha. Ngươi có thể từ từ suy nghĩ, cửa lớn công ty Đệ Nhất luôn mở rộng vì ngươi.”

Hắn rót đầy chén rượu cho mọi người rồi bưng ly đứng dậy, “Rất hân hạnh được biết chư vị. Tần Cách kính các vị một ly cuối cùng.”

Sau khi uống một hơi cạn sạch, hắn nói nốt: “Chư vị từ từ dùng, tại hạ đã trả tiền rồi. Tại hạ còn có chuyện quan trọng, đi trước một bước, có cơ hội lại tụ họp lần nữa. Mời.”

Mọi người bị sự thẳng thắn của hắn chấn trụ, lăng lăng đứng dậy, nhìn hắn đi xa.

Trương Mặc, Triệu Doãn, Diệp Tử Dương và Khang Kiện đều nhìn về phía Bạch Cư Thận ngồi không nhúc nhích.

Diệp Tử Dương cười hì hì nói: “Bạch công tử, ngươi có thể nhân cơ hội đánh vào nội bộ công ty đệ nhất rồi, nếu nội ứng ngoại hợp với chúng ta thì sẽ phá đổ được công ty Đệ Nhất đó.”

Khang Kiện giật mình nhìn hắn, “Ngươi nghiêm túc hay nói đùa?”

Diệp Tử Dương cười híp mắt bỏ một miếng thịt gà vào miệng, “Ừm, ngon lắm, đồ ăn Lưu Tiên cư quả nhiên mỹ vị — ngươi hy vọng ta nghiêm túc hay hy vọng ta đang nói đùa?”

Khang Kiện không đáp.

Triệu Doãn nhẹ rên một tiếng, “Ta thấy đấy là một cách hay.”

Nhắc nhở nhắc nhở, “Đừng quên công ty Đệ Nhất có bối cảnh thần bí.”

Bạch Cư Thận bỗng nhiên đứng lên, nhanh chóng mở cửa rời đi.

Xe ngựa của Nghiêm Cách đi được không xa đã bị người ngăn lại, hắn thu hồi tâm tư đang đặt trên , vén rèm cửa lên rồi nhìn Bạch Cư Thận.

Bạch Cư Thận nói: “Tần lão bản, ta về nói với mẹ ta một tiếng.” Hai chữ “Tần lão bản” đã nói rõ quyết định của y.

Nghiêm Cách cười gật đầu, “Được. Ngươi có thể vẫn ở trong nhà, muốn ở trong công ty thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.”

“Ta sẽ không để ngươi thất vọng.” Nói xong câu nói sau cùng, Bạch Cư Thận sải bước ly khai.

Nghiêm Cách nói với Tiểu Xuyên Tử: “Hồi phủ.”

Hôm nay Nghiêm túc được hưu mộc*, ở trong sân giúp Nghiêm phu nhân cắt tỉa nhánh hoa.

Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật” 休沐日.

“Nhị đệ đã về rồi.” Nghiêm túc buồn bực nhìn hắn vội vã đi vào, “Có việc gấp hả?”

“Không phải.” Nghiêm Cách thấp giọng nói, “Trong lúc bất chợt ta nhớ tới một việc. Trong nhà ta là nhỏ nhất,lẽ ra ta phải là tiểu thiếu gia, vì sao tất cả mọi người lại gọi là “Nhị thiếu gia” vậy? Ngươi cũng gọi ta là “nhị đẹ”, lẽ nào nhà chúng ta còn các huynh đệ khác?” Điều hắn muốn hỏi thật ra là, Nghiêm Hiếu Cảnh có tiểu lão bà nào khác hay không.

Nghiêm Túc ngẩn ra, bất đắc dĩ nhìn hắn, “Ngươi nghĩ gì thế? Trước đây sau khi sinh ngươi, không biết cha và nương còn sinh được nữa hay không cho nên bọn họ nhân gọi ngươi ‘Nhị thiếu gia’. Hiểu chưa?”

“Vậy là được rồi.” Nghiêm Cách yên lòng cười. Hắn vẫn thích quan hệ gia đình đơn giản chút, nếu không, cung đấu trong cung, trạch đấu ở nhà, hắn chết vì mệt thì sao?

Quay người lại, hắn thấy Nghiêm Hiếu Cảnh đang đen mặt nhìn hắn chằm chằm.

Nghiêm Cách cứng đờ, “Cha. . . ” Sao hắn lại xui xẻo thế này?