“Cha, nương, đại ca, để các ngươi chờ lâu.” Nghiêm Cách không biết hành lễ thế nào nên đành dứt khoát cười cười, sau đó ân cần thăm hỏi từng người một.
“Nhị đệ, thân thể của ngươi thế nào rồi?” Nghiêm Túc đứng dậy tiến lên, quan sát trên dưới hắn một cái liền vỗ vỗ vai Nghiêm Cách. Y mơ hồ cảm thấy nhị đệ của y đã thay đổi, trước kia nhị đệ kiêu ngạo thành thói, không rành chút lễ nghi nào; hôm nay nhị đệ hiểu chuyện hơn rất nhiều, thẳng tắp đứng ở nơi đó, quý khí tự sinh, lúc cười đôi mắt còn cong cong, vô cùng dễ mến.
Nghiêm Cách nói: “Đa tạ đại ca quan tâm, đã không còn gì đáng ngại. Chỉ là ta không nhớ gì hết.” Nói đến đây mặt hắn hiện lên vài phần áy náy
Nghiêm Túc đang muốn mở miệng thì ghế trên, Nghiêm đại nhân đã đập bàn nói: “Nghịch tử, còn không mau quỳ xuống cho ta!”
Nghiêm Cách sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Cha, nhi tử làm gì khiến ngài tức giận?” Ngoại trừ lúc sau tết phải chúc tết ông bà nội ông bà ngoại ra, hắn chưa từng quỳ trước bất cứ kẻ nào. Cái quỳ này, hắn vạn vạn không muốn quỳ.
Nghiêm đại nhân trợn tròn mắt giận dữ nhìn Nghiêm Cách, trầm giọng răn: “Còn dám mạnh miệng? Biết rõ tuyển tú là chuyện hệ trọng rồi còn đi nhảy sông tự vẫn, vì trốn tuyển tú mà nhảy sông tự vẫn không chỉ bất trung với bệ hạ, mà còn bất hiếu với phụ mẫu!”
Nghiêm Cách nhíu mày lại, âm thầm cảm thán chẳng biết từ lúc nào hắn đã phán đoán như thần rồi? Té ra Nhị thiếu gia này quả thật nhảy sông tự vẫn vì trốn tuyển tú.
Không chờ hắn mở miệng, Nghiêm phu nhân và Nghiêm Túc đã xin tha cho hắn.
Nghiêm phu nhân rót cho Nghiêm đại nhân một chén trà nóng, dịu dàng nói: “Lão gia, xin ngài bớt giận. Cách nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu những thứ này, cứ từ từ phân tích cho hắn, hà tất phải nổi nóng làm gì? Cẩn thận khí hư thân thể.”
“Đúng vậy, cha. Ta thấy nhị đệ đã biết sai rồi, tuy hắn không còn ký ức nhưng trở nên hiểu chuyện hơn. Trước đây hắn còn chưa dùng chữ “ngài” với ngài bao giờ đâu.” Nghiêm Túc pha trò, nhìn về phía Nghiêm Cách.
Nghiêm Cách vội vàng thành khẩn nói: “Cha, lần này ta biết sai rồi.”
Nghiêm Hiếu Cảnh theo dõi hắn một lát mới hừ nhẹ một tiếng, khẩu khí hơi hơi hòa hoãn, “Ngồi xuống đi.”
Nghiêm Cách nghe lời ngồi xuống.
Nghiêm Túc sợ hắn không vui, nhẹ giọng bảo: “Nhị đệ không nên trách cha. Chuyện tuyển tú không thể so sánh với những thứ khác được, may mà việc này còn chưa truyền ra ngoài. Nếu bị người khác báo cáo lên triều đình thì chính là tội lớn chém đầu cả nhà. Về sau không được tùy hứng thế nữa.”
“Đại ca, ta thực sự biết sai rồi!” Nghiêm Cách tiếp tục bày tỏ thái độ chân thành/
Nghiêm Túc mỉm cười, nói: “Vậy thì tốt.”
Huynh đệ hai người bọn họ tình cảm thâm hậu, Nghiêm phu nhân cũng thấy an ủi, quay người nói với quản gia bên cạnh: “Mang thức ăn lên đi.”
“Vâng, phu nhân” Tổng quan Nghiêm Phúc vội đáp.
Trong thời gian mang thức ăn lên, Nghiêm Cách hỏi Nghiêm Túc: “Đại ta, ta còn chưa biết tên ngươi?”
Nghiêm Túc buồn cười nói: “Ngươi thật đúng là mất trí nhớ hoàn toàn, ta tên Nghiêm Túc. Ngươi tên Nghiêm Cách, nhớ kỹ đấy.”
Nghiêm Cách xấu hổ cười cười, “Kỳ thực cũng không nhớ rõ, hôm qua nghe nương gọi ta mới biết.”
Nghiêm Túc không chút hoài nghi người trước mắt này đã không còn là đệ đệ của y, nhìn hắn ngoan ngoãn hơn trước đây , y càng cảm thấy yêu mến, tiếp tục bảo: :”Tục danh của cha là Nghiêm Hiếu Cảnh, là Lễ bộ thượng thư đương triều.”
“Tên này tại sao lại quen thế nhỉ. . . ” Nghiêm Cách lẩm bẩm, tìm tòi trong đầu là hắn nghe thấy tên này ở đâu.
“Ngươi nói cái gì?” Nghiêm Túc không nghe rõ.
“Không có gì.” Nghiêm Cách lại hỏi, “Đương kim thiên tử thì sao?”
Nghiêm Túc bất đắc dĩ liếc hắn một cái, thấp giọng nói: “Thiên tử tục danh là Hoàng Phủ Ngọc Sâm, đừng bao giờ nhắc đến cái này trước mặt người ngoài. Việc này khi khác ta sẽ kể cho ngươi cặn kẽ.”
“Gì cơ?” Nghiêm Cách giật mình ưỡn thẳng lưng, bất nhã hơi há miệng, hai mắt trợn tròn. Hắn nhớ rồi,Hoàng Phủ Ngọc Sâm chính là tên thái tử phim cung đấu xuyên không “Hoàng hậu đến từ tương lai” mà hắn khá khinh bỉ, không thèm xem, chính là bộ phim hắn xem cùng Lục Yên Yên! Mà Nghiêm Hiếu Cảnh lại tập trung xuất hiện ở tập 19. Trong tập dó, Nghiêm Hiếu Cảnh khéo léo trả lời sứ thần nước láng giềng đến gây khó dễ, biểu hiện hết sức xuất sắc, cho nên Nghiêm Cách mới nhớ rõ ràng đến vậy. Hắn nhớ rằng khi ấy Nghiêm Hiếu Cảnh còn chưa phải thượng thư.
Lục Yên Yên đã từng nhắc với hắn, Hoàng Phủ Ngọc Sâm trong hoàng hậu đến từ tương lai vẫn chỉ là thái tử. Hắn không dám tin tưởng truy hỏi: “Tục danh tiên đế là gì?”
Nghiêm túc đáp: “Hoàng Phủ Chiêu.”
Lại tiếp tục trùng khớp với “Hoàng hậu đến từ tương lai”. Nghiêm Cách không khỏi hít sâu một hơi, lập tức nhíu mày lại. Không đúng, Nghiêm Hiếu Cảnh trước mắt và Nghiêm Hiếu Cảnh trong TV hoàn toàn khác nhau về tướng mạo, hơn nữa Nghiêm phu nhân còn nói hoàng đế nạp nam phi đã có truyền thống hơn 700 năm rồi, còn trong “Hoàng hậu đến từ tương lai” không xuất hiện nam phi.
Nghiêm Cách không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đành tạm thời giấu nghi hoặc ở đáy lòng. Cơ mà sự thực rốt cục là thế nào không hề quan trọng, quan trọng là. . . Hắn thực sự đã xuyên không!