Chương 4

Nghiêm phu nhân ngừng một chút rồi nói: “Nam tử hoa thân giống nam tử bình thường không hề có sự khác biệt, chỉ là lúc sinh ra trên lưng mang hoa hồng năm cánh, loại nam tử này sau khi sanh thì phải đăng ký trong danh sách, nếu không thì sẽ bị tội lớn khi quân. Từ xưa đến nay nam tử hoa thân trời sinh phúc vượng, bắt đầu từ vương triều Khang Vận hơn bảy trăm năm trước, mỗi đế vương dù thế nào cũng phải nạp bốn vị nam tử hoa thân làm phi tần, để cầu nhiều phúc khí hơn cho bách tính thiên hạ.”

Chỉ khác mỗi chỗ này thôi hả? Nghiêm Cách có chút kinh nghi bất định, tay hắn lén lút sờ sờ vị trí giữa hai chân mình trong chăn, xác định bảo bối vẫn ở đấy, tuy ngắn nhưng không nhỏ mới chính thức yên tâm.

Nghiêm phu nhân bụng đầy tâm sự vẫn chưa chú ý tới động tác lén lút của hắn.

“Hoàng đế dám cho nam nhân tiến nhập hậu cung, không sợ nam phi và nữ phi xảy ra chuyện gì rồi cho hắn đội nón xanh (cắm sừng) luôn à?” Nghiêm Cách vô cùng kỳ lạ hỏi.

Nghiêm phu nhân lấy khăn lụa che miệng, oán trách mà liếc ngang hắn, lúng túng nhìn xung quanh sau đó im lặng không nói gì.

Nghiêm Cách nhận thấy bây giờ là xã hội phong kiến, không thích hợp thảo luận vấn đề này với nữ tử, hơn nữa người này là “mẫu thân” hắn, vì thế hắn lập tức thay đổi trọng tâm cuộc nói chuyện, “Nam tử hoa thân có tỉ lệ thế nào trên toàn quốc hả nương?”

“Trong một ngàn nam tử chỉ có một người duy nhất thôi.” Nghiêm phu nhân đáp.

Nghiêm Cách hết sức thất vọng. Người tham gia tuyển tú chiếm bao nhiêu nhân số cả nước? Trong đó nam tử hoa thân chiếm bao nhiêu trên tổng số người tham gia tuyển tú? So sánh như thế thì tỷ lệ hắn bị chọn trúng có lẽ không thấp.

Nghiêm phu nhân vỗ vỗ cánh tay hắn, dịu dàng nói: “Được rồi, ngươi hôm nay đã mệt mỏi, đi nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngày mai nương sẽ nói tỉ mỉ với ngươi.”

Nghiêm phu nhân có ý tốt, Nghiêm Cách không tiện cự tuyệt chỉ đành gật đầu nhìn nàng rời đi. Hắn cũng cần một chút thời gian hảo hảo chính lý thông tin mình lấy được.

Cơ thể này còn chưa nhanh nhẹn lại được, hơi có chút suy yếu. Hắn suy nghĩ mọi chuyện trên giường một lúc rồi uống thuốc nha hoàn bưng tới sau đó mơ mơ màng màng ngủ say, tỉnh dậy sắc trời đã tối. trong phòng có hai ngọn đèn, ánh sáng vàng nhạt từ nến trong đèn l*иg tỏa ra, vô cùng nhu hòa.

Quần áo và đồ dùng hàng ngày được xếp chỉnh tề bên gối đầu. Nghiêm Cách giũ từng cá ra, suy nghĩ cách mặc một lúc liền mặc từng cái một vào người. Soi soi trong gương đồng, lúc này hắn mới phát hiện Nghiêm Cách này giống hắn như đúc, nhưng trẻ hơn hắn một chút, có vẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Gen hắn cũng ổn lắm, sau khi mặc đồ cổ trang vào thì y hệt một vị Giai công tử* phong độ nhanh nhẹn.

*Giai công tử: ý là con cháu quý tộc xuất chúng, tài giỏi.

“Nhị thiếu gia, ngài tỉnh chưa?” Nha hoàn bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền nhẹ giỏng hỏi qua cánh cửa.

“Vào đi.”

Hai nha hoàn bưng đồ rửa mặt nhẹ nhàng đi tới.

Nha hoàn mặt tròn nói: “Nhị thiếu gia, nô tỳ Xuân Hỉ.”

Một tiểu nha hoàn khác cũng nói: “nô tỳ Thu Hỉ.”

Nha hoàn này Nghiêm Cách đã gặp rồi, chính là người cùng tiến vào với Nghiêm Phu nhân hôm qua. Nghiêm Cách âm thầm gật đầu, hai nha hoàn này rất lanh lợi.

“Mấy giờ — lúc nào rồi? Ta có hơi đói bụng.”

Xuân Hỉ trả lời: “Giờ Dậu rồi, tiểu thiếu gia tỉnh đúng lúc, lát nữa trong phủ sẽ dọn cơm. Lão gia và phu nhân, đại thiếu gia đều đang ở thiện sảnh*.”

*Thiện sảnh: Phòng ăn.

Thu Hỉ nói: “Sau khi lão gia và đại thiếu gia về đều đến thăm ngài, thấy ngài ngủ ngon nên không đánh thức ngài.”

“Ừm, dẫn đường đi.” Nghiêm Cách âm thầm suy đoán lão gia Nghiêm phủ là chức quan gì, nhưng mà hắn tự tin rằng thân là người hiện đại hắn vẫn có thể ứng phó người cổ đại, trong lòng không hề lo lắng quá mức.

Xuân Hỉ và Thu Hỉ mỗi người cầm một đèn l*иg, dẫn đường ở phía trước. Nghiêm Cách không nhanh không chậm ở phía sau, nhân tiện thưởng thức cảnh sắc bên ngoài hành lang. Trời đã tối nên nhìn không rõ lắm, nhưng hơi thở cổ kính vẫn vờn quanh bốn phía, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Xuyên qua một cái cổng vòm hình tròn, lấp ló mái nhà cong cong phía xa là một chiếc hoành phi treo phía trên cửa chính, , trên đó viết hai chữ “Thiện Sảnh”, Nghiêm Cách kịp thời thu hồi tâm tư đang bay bổng.

Hai nam người hầu đứng hai bên cửa chính thiện sảnh hơi hơi quỳ gối hành lễ, đồng thanh nói: “nhị thiếu gia.”

Nghiêm Cách kéo xiêm áo, bước vào cánh cửa, thấy trên bàn tròn ngay giữa thiện sảnh là ba người đang ngồi ngay ngắn. Một vị trong đó là Nghiêm phu nhân lúc trước đã gặp. Hai vị khác đều là nam tử. Trưởng giả mặc cẩm bào vân văn màu xám lạnh, tuổi chừng bốn mươi, tướng mạo đường hoàng, khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị. Nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi, khí vũ hiên ngang, hừng hực khí khái anh hùng, tuy tuổi còn trẻ nhưng trông rất ổn trọng. Nghiêm Cách âm thầm gật đầu, người huynh trưởng này của hắn thật đúng là một đại soái ca.