Lúc này, Nghiêm Cách chợt nghe tiếng ‘keng’, một giọng nói nam tính rõ ràng không nhanh không chậm nói: “Chúc mừng bạn kích hoạt hệ thống thăng cấp của nam phi. Vui lòng chọn ‘Có’ để chạy chương trình ngay bây giờ. Vui lòng chọn ‘Không’ để chạy chương trình sau. Sau 10 giây, hệ thống sẽ tự động chọn ‘Có’. ”
Đầu Nghiêm Cách đau vô cùng, cho rằng âm thanh kỳ lạ mình nghe được là ảo giác. Choáng váng trong chốc lát, bên tai lại vang lên thanh âm kia: “Hệ thống thăng cấp của Nam phi đã chính thức khởi động, nhiệm vụ chính 1– Tham gia đại tuyển tú nữ, nhiệm vụ thành công thưởng cho 5 lượng bạc trắng, 1 hạt biến thân hoàn. Tiếp nhận nhiệm vụ vui lòng chọn ‘có’, từ chối nhiệm vụ vui lòng chọn ‘không’.”
Nghiêm Cách rùng mình một cái. Thiệt hay giả? Cái gì mà “tự động chọn”? Hắn căn bản không phản ứng kịp. Lúc này hắn mới chú ý trong không trung có một màn ảnh tựa như màn hình máy vi tính, trên đó hiện lên nội dung thanh âm kia đã nói, chữ viết chính là chữ Hán hắn biết đọc.
Hắn nháy mắt mấy cái, màn hình vẫn sừng sững ở đấy. Hắn vội vã quay đầu nhìn những người khác trong phòng. Trên mặt những người khác không có bất thường gì. Nghiêm Cách lập tức hiểu ra màn hình kia có lẽ chỉ mình thấy được. Đương nhiên hắn muốn từ chối nhiệm vụ, ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu hắn, chữ ‘không’ kia liền lóe lóe, giống như bị ai đó ấn xuống.
“Từ chối nhiệm vụ Nghiêm phủ sẽ đại họa lâm đầu, ngài có xác nhận từ chối nhiệm vụ hay không?”
Nghiêm Cách im lặng. Mặc dù không biết hệ thống này là sao nhưng thà tin rằng có còn hơn không. Hắn bây giờ đang là người Nghiêm phủ, có thể từ chối không? Không thể. Hắn lặng lẽ lựa chọn ‘không’.
“Nhiệm vụ hiện tại bắt đầu, chúc ngài hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.”
“Cách nhi? Cách nhi? Ngươi làm sao thế?” Nghiêm phu nhân nhìn hắn si ngốc ngơ ngác, cầm khăn gạt lệ.
“Đại phu tới, đại phu tới.”
Nghiêm Cách nhìn lão giả râu dài mặc áo xám tro đặt mấy ngón tay lên chỗ cổ tay hắn, đuôi lông mày hắn nặng xuống. Xuyên không thật rồi, tìm cách trở về là tất nhiên, nhưng trước tiên hắn phải lợi dụng thân phận Nghiêm nhị thiếu gia đã. Sau khi hạ quyết tâm, hắn tạm thời xác định, suy tư tình cảnh hôm nay. Hắn đã xuyên đến triều đại gì? Có thể chắc chắn rằng đây không phải triều đại nào trong lịch sử Trung Hoa, hắn chưa từng nghe thấy triều đại nào còn tuyển nam phi. Cho dù nữ đế Võ Tắc Thiên cũng chỉ nuôi dưỡng mấy thằng trai lơ, chưa bao giờ phong ấn Phi.
Đại phu bắt mạch xong , vuốt vuốt chòm râu, nói với Nghiêm phu nhân: “Phu nhân, tiểu thiếu gia không lo ngại gì, sở dĩ mất trí nhớ là vì trước kia đầu ngài ấy quá nóng. Ký ức tiểu thiếu gia không phải vật có thể trị liệu. Thứ cho lão phu học thức nông cạn, bất lực, có thể tương lai một ngày nào đó ký ức tiểu thiếu gia sẽ tự nhiên khôi phục. Nhưng phu nhân có thể yên tâm, mất trí nhớ không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của tiểu thiếu gia. Về trán tiểu thiếu gia cũng không đáng ngại, đợi lão phu cho toa thuốc là hai ngày có thể tiêu sưng.”
“Làm phiền đại phu.” Nghiêm phu nhân miễn cưỡng cười cười, bảo tiểu tư (tên sai vặt) tiễn đại phu xuất môn.
Nghiêm Cách mệt mỏi tựa vào đầu giường, ho nhẹ một tiếng, sau khi ổn định liền bảo Nghiêm phu nhân: “Nương, nhi tử vô năng, khiến người lo lắng. Nhi tử tuy mất đi ký ức nhưng vẫn biết sau này nên hảo hảo hiếu thuận người.”
Nghiêm phu nhân thở dài một hơi, sầu khổ đáp: “Nói ngớ ngẩn gì thế, ngươi đã quên ngươi sắp tham gia đại tuyển tú rồi à?”
Nghiêm Cách hơi ngập ngừng.
Nghiêm phu nhân than thở: “trước ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, muộn chút nương sẽ trở lại thăm ngươi.”
Nghiêm Cách thấy nàng hòa ái dễ gần liền vội vàng kéo tay nàng: “Nương, hiện tại con đã tốt hơn nhiều rồi, chẳng thà ngài và ta bàn chuyện tuyển tú.”
Nghiêm phu nhân cẩn thận tỉ mỉ nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn quả thực không khó chịu liền vẫy lui người hầu, ngồi bên giường, “Cha ngươi và đại ca ngươi sắp tối mới trở về, nương và ngươi nói chút về đại tuyển tú nữ vậy. Hai tháng trước tiên đế thoái vị, thái tử lên ngôi. Tân đế muốn phong phú hậu cung liền tuyển tú nam tú nữ trên toàn quốc, nếu là con quan viên trên chánh lục phẩm, tuổi tròn mười sáu đến mười tám tuổi chưa kết hôn thì không thể tránh được, bất kể nam nữ.”
Nghiêm Cách lành lạnh trào phúng: “Hoàng thượng thích long dương chi hảo* thì thôi đi, thế mà còn quang minh chính đại, không sợ bách tính thiên hạ người ta chê cười.”
*Long dương chi hảo: Ám chỉ người đồng tính nam.
Nghiêm phu nhân cổ quái nhìn hắn, “Ngay cả việc mình là hoa thân ngươi cũng quên à?”
“Hoa tham*? Đó là cái gì?” Nghiêm Cách vội vã truy hỏi, có dự cảm chẳng lành
*参 (thân) và 身 (Tham) đều đọc là shēn nên em thụ nghe nhầm =))))