Chương 25: Người nhà tin cậy.

“Hoàng huynh, ta tới bồi ngài dùng cơm trưa nè.” Hoàng Phủ Vu Hổ cười rộ sau tấm rèm, vẻ mặt đầy xấu xa, sải bước đi vào đại điện.

Hoàng Phủ Vu Hổ và Hoàng Phủ Ngọc Sâm đều là con trai thái hậu, nhỏ hơn Hoàng Phủ Ngọc Sâm ba tuổi. Sau khi Hoàng Phủ Ngọc Sâm đăng cơ, những huynh đệ có chữ “Ngọc” trong tên vì sợ phạm húy nên phải đổi “Ngọc” thành “Vu” . Huynh đệ hai người là anh em cùng một mẹ nên tình cảm rất sâu đậm. Thậm chí Hoàng Phủ Vu Hổ ra vào Đằng Long điện không cần thông báo, có thể thấy Hoàng Phủ Ngọc Sâm tín nhiệm Hoàng Phủ Vu Hổ đến mức nào.

Hoàng Phủ Ngọc Sâm tiếp tục phê duyệt tấu chương, không ngẩng đầu lên, “Gần đây ngươi không dùng bữa ở Lưu Tiên cư nữa à?”

“Đừng nhắc nữa.” Hoàng Phủ Vu Hổ ủ rũ khoát khoát tay, “Hôm nay ta nhận được tin tức, đồ ăn Lưu Tiên cư không sạch sẽ, sáng sớm có người ăn ở đó liền bị bệnh. Ta không dám đi lần nữa.”

“Hử?” Hoàng Phủ Ngọc Sâm ngẩng đầu. Thú vị. Người nọ khó khăn lắm mới có cơ hội xuất cung, hắn còn dám khẳng định rằng hắn nhất định đi xem Lưu Tiên cư. Hắn sẽ phản ứng ra sao đây? Bó tay không làm gì được? Hay là, ý chí chiến đấu sục sôi?

“Người nọ” y chỉ bây giờ đang trên đường quay về Nghiêm phủ.

“Công tử,” Vãn Hương nói, “Sườn lợn rán tẩm huân hương nếu được đưa ra để tặng thì nhất định là món ăn ngon, tại sao chỉ đưa ra ba ngày, mà sau đó không bao giờ tiếp tục làm món này nữa?”

Cao Vân và Tiểu Thuyền Tử sau khi quay về mới nghe chuyện, tò mò vểnh tai lên.

Nghiêm Cách cười nói: “Chỉ lợi dụng tâm lý hiếu kỳ của đám đông thôi.”

“Tâm lý hiếu kỳ?” Tiểu Thuyền Tử nhức đầu, “Nô tài không hiểu.”

Nghiêm Cách suy nghĩ một lúc, “Thử nghĩ xem, mùa đông giá rét thế này, đột nhiên thấy nhiều người chen lấn nhảy vào trong sông, hơn nữa trên mặt còn cười tươi, các ngươi có cảm thấy tò mò không?”

Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử đều gật đầu, “Công tử thật thông minh, nói như thế thì chúng ta hiểu rồi.”

“Nói tóm lại, chỉ lợi dụng lòng hiếu kỳ của mọ người mà thôi. Mánh khóe ấy mà.” Nghiêm Cách đáp.

Quay về Nghiêm phủ, Nghiêm Hiếu Cảnh, Nghiêm phu nhân đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế trên trong đại sảnh. Nghiêm Túc cũng nghiêm nghị ngồi một bên. Cứ như tam đường hội thẩm* vậy. Trong nội đường trừ bọn họ ra thì không có bất kỳ tiểu tư hay nha hoàn nào, ngay cả người hầu tâm phúc như Nghiêm Phúc cũng không ở đấy.

*Tam đường hội thẩm: tức là ba người đứng đầu của ba bộ ngành cùng xem xét, thẩm tra và xử lý một vụ án. Ngày nay, ba ngành đó là: công an, kiểm sát, pháp viện. Những vụ án này đều là trọng án, hoặc có đề cập tới vấn đề nhạy cảm (vụ án hoàng tộc).

Nghiêm Cách cười đi qua, “Cha, nương, đại ca, sao lại nghiêm túc như vậy?”

Nghiêm Hiếu Cảnh xụ mặt, tay phải ra sức vỗ lên bàn, chén trà nảy lên, “Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thảo nào hôm nay lâm triều ông thấy ánh mắt hoàng thượng nhìn ông có chút ý vị thâm trường.

“Nhị đệ, cuối cùng ngươi cũng về rồi, mọi người đang đợi ngươi.” Nghiêm Túc bảo Nghiêm Cách ngồi xuống.

Nghiêm Hiếu Cảnh và Nghiêm Túc sau khi hồi phủ liền nghe nói Nghiêm Cách xuất cung, thần sắc bọn họ đều đại biến. Cho nên Nghiêm phu nhân lại bắt đầu khẩn trương, “Cách, bây giờ có thể nói rõ ra được chưa? Cha ngươi và đại ca ngươi đều rất lo lắng cho ngươi.”

Dáng tươi cười của Nghiêm Cách không đổi. Hắn nhìn về phía Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử, “Các ngươi đi phòng bếp xem cơm nước làm xong chưa. Bản công tử sắp chết đói rồi.”

“Dạ.”

Sau khi hai người rời đi, Nghiêm Cách mới nghiêm mặt, nói: “Cha, chuyện là như vầy. Ngày hôm qua. . . “

Nghiêm Hiếu Cảnh nghe hắn kể xong mà hai mắt lộn lên, suýt nữa bị hắn làm cho tức giận đến mức ngất xỉu. Ngón tay ông chỉ thẳng vào hắn, run run, “Ngươi, ngươi nói cái gì?” Ông bỗng nhiên chuyển hướng sang Nghiêm phu nhân và Nghiêm Túc, cao giọng nói: “Các ngươi ngày nào cũng nói trước mặt ta rằng hắn hiểu chuyện thế này hiểu chuyện thế nọ, nhưng ta thấy hắn càng ngày càng tùy ý làm bậy, càng ngày càng chán sống! Hắn dám giao dịch, bàn điều kiện với hoàng thượng! Hắn sắp chọc thủng trời tới nơi rồi!”

Nghiêm phu nhân và Nghiêm Túc kinh ngạc nhìn Nghiêm Cách, bị Nghiêm Hiếu Cảnh gầm liền càng thêm hoảng sợ.

“Cách nhi, ngươi, sao ngươi lại hồ đồ như vậy . . .” Nghiêm phu nhân gấp đến độ xiết chặt khăn tay, bất chợt đứng lên.

Nghiêm Hiếu Cảnh tức đến mức lặp đi lặp lại chữ “hồ đồ” nhiều lần.

Cao Phong và Cao Vân giờ mới hiểu giữa Nghiêm Cách và hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì, âm thầm ngưỡng mộ Nghiêm Cách can đảm. Dám giao dịch với hoàng thượng, Nghiêm Cách tuyệt đối là người duy nhất từ cổ chí kim.

Nghiêm Cẩn nhỏ giọng nói thầm, “Chủ nhân, cha ngươi thật đáng sợ.”

Nghiêm Cách cười gượng trong lòng. Hắn nói với Nghiêm Hiếu Cảnh, “Cha, ta không hề hồ đồ. Trước hết ngài nghe ta nói hết đã.”

Nghiêm Hiếu Cảnh tức không thở nổi, hung hăng trừng mắt liếc hắn. Bây giờ chuyện đã ngã ngũ rồi, ông không nghe Nghiêm Cách giải thích thì còn biết làm thế nào?

“Nói! Ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi định giải thích cái gì.”

“Cha, cuộc sống của nhi tử trong cung. . . ” Việc trọng tâm cố ý nói mơ hồ, phối hợp với biểu tình khổ sở dẫn dắt đám người Nghiêm Hiếu Cảnh nghĩ đến phương diện không tốt, “Hoàng thượng thích nữ phi hơn, ba vị nam phi khác đều xuất sắc như nhau, vị trí của nhi tử vô cùng xấu hổ. Nhi tử cũng không thể ở đó cả đời như thế được đúng không? Nhi tử nghĩ rằng, nếu mình thích thương mại, tại sao không thể củng cố địa vị trong cung lúc này? Như thế, cho dù nhi tử suốt đời không được hoàng thượng sủng ái thì chí ít cũng xin một phần yên bình. Quan trọng nhất là, có thể san sẻ lo lắng với thánh thượng, giống như ‘Báo ân triều đình’ cha thường nói. Cớ sao lại không làm?”

Ánh mắt Nghiêm Hiếu Cảnh như có như không xẹt qua người Cao Vân và Cao Phong, âm thầm thở dài một hơi. Ông đã dấn thân trong giới quan lại nhiều năm, không đơn thuần như Nghiêm phu nhân. Cao Phong và Cao Vân là con trai Công bộ Thượng thư Cao Kính Uy, rất được hoàng thượng tín nhiệm. Bây giờ dưới tiền đề Nghiêm Cách không có công trạng và thánh sủng, bọn họ lại bị hoàng thượng phái đến bên người Nghiêm Cách, vả lại Nghiêm Cách đuổi Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử đi nhưng không hề đuổi bọn họ, hiển nhiên có chút bất thường.

Nghiêm Túc cũng có cảm giác đó, y trách cứ nhìn thoáng qua Nghiêm Cách.

Trong khoảng thời gian ngắn, Nghiêm Hiếu Cảnh và Nghiêm Túc đều không nói gì.

Cao Phong và Cao Vân tuy nhận ra không khí đang cứng ngắc, nhưng bọn họ không thể rời đi, chỉ có thể giả bộ không biết, mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Cha, ngài tin ta đi mà. Ta cũng không đánh thì không nắm chắc trận chiến.” Nghiêm Cách biết bọn họ đang lo lắng điều gì, hắn cười híp mắt đi tới phía sau Nghiêm Hiếu Cảnh, nắm bóp vai ông, “Được rồi, ta với ngài nói chút chuyện Lưu Tiên cư nha. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, ta đói sắp ngất rồi.”

Nghiêm Hiếu Cảnh liếc xéo nhìn hắn, nặng nề mà hừ một tiếng mới đứng lên, “Ngươi cho rằng theo thương mại dễ như vậy à? Đến lúc đó ngươi sẽ nếm hết đau khổ! Đi ăn cơm thôi, chẳng muốn quản nó nữa!”

Nghiêm Cách vẫn cười, cùng đi với ông, thỉnh thoảng đấm lưng cho ông, khiến Nghiêm Hiếu Cảnh tức không được cười không xong.

Nghiêm phu nhân và Nghiêm Túc ở phía sau thấy thế liền lắc đầu.

Nghiêm gia bốn người ngồi một bàn, quản gia nghiêm bàu thêm một chiếc bàn bên cạnh cho Cao Phong, Cao Vân, Vãn Hương và Tiểu Thuyền Tử để bọn họ ngồi đấy.

Nghiêm Túc thấy Nghiêm Cách nói chuyện không e dè Cao Phong và Cao Vân, hơn nữa sắc mặt không thấy miễn cưỡng nào. Y không khỏi hơi ngưỡng mộ đệ đệ can đảm hiểu biết. Đệ đệ này thay đổi quá lớn so với trước kia, xem ra hoàng cung đúng là nơi có thể thay đổi con người nhanh nhất, khiến hắn trưởng thành nhanh như vậy. Chỉ hi vọng hắn sẽ không bị gậy ông đập lưng ông. Thân là huynh trưởng, y vẫn ra sức đấm một quyền lên vai Nghiêm Cách, coi như giáo huấn.

Tuy Nghiêm Cách có công phu trong người nhưng không đến nơi đến chốn. Hắn giúp Nghiêm phu nhân bày đồ ăn đồng thời nhắc tới chuyện Lưu Tiên cư, “Ngày hôm nay ở Lưu Tiên. . .”

“Có chuyện gì?” Nghiêm Hiếu Cảnh nhíu mày lại.

Nghiêm Cách cười cười, “Thật ra tình huống ấy có thể đoán được. Vấn đề hôm nay chỉ tính là vấn đề nhỏ, sau này còn xuất hiện càng nhiều vấn đề, ví dụ như ăn tiền hoa hồng, hàng chất lượng kém, làm giả sổ sách, thậm chí tiết lộ cách nấu ăn, vân vân.”

“Tiết lộ cách nấu ?”

Nghiêm Cách rót đầy chén rượu của bọn họ, “Cha, đại ca, ý của ta không phải nói người các ngươi tìm không đáng tin, mà là tốc độ Lưu Tiên cư vọt lên quá nhanh, các phân đoạn phối hợp chưa đủ hoàn mỹ, cho nên mới dễ dàng xảy ra vấn đề. Nếu không kịp thời xử lý, cáng về sau, số lần sơ suất xảy ra càng nhiều.”

“Chuyện tửu lầu ta và đại ca ngươi không tiện nhúng tay lắm.” Nghiêm Hiếu Cảnh cũng hơi khó xử. Ông và Nghiêm Túc đều xuất thân thư sinh, hơn nữa còn là quan lại, để bọn họ xử lý chuyện buôn bán quả là làm khó bọn họ.

Nghiêm phu nhân là phụ nữ, chỉ hiểu biết lơ mơ với việc kinh doanh, nên không tiện chen lời.

Nghiêm Túc nhìn Nghiêm Cách, “Ngươi có ý kiến gì không?”

Nghiêm Cách gật đầu, “Quả thật có chút suy nghĩ, nhưng mà còn vài chi tiết cần cân nhắc để hoàn thiện. Sau này ngày nào ta cũng xuất cung, cha, đại ca, nếu như mọi người yên tâm, thì cứ giao chuyện Lưu Tiên cư cho ta xử lý.”

Nghiêm Hiếu Cảnh nhìn Nghiêm Túc. Ông không để ý Lưu Tiên cư lắm, về sau chẳng phải Lưu Tiên cư dành cho anh em chúng nó?

Nghiêm Túc không chút do dự gật đầu,”Lưu Tiên cư vốn nên là của ngươi, do ngươi xử lý sao lại không yên tâm cho được?”

Nghiêm Cách cười lắc đầu, hắn đã sớm suy nghĩ hết rồi. Nếu đã bị buộc với Nghiêm gia, hơn nữa Nghiêm Hiếu Cảnh, Nghiêm phu nhân và Nghiêm Túc quả thực rất tốt với hắn, sau này hắn sẽ coi bọn họ như thân nhân chân chính. Cho dù sản nghiệp dưới tay hắn là gì, hắn cũng tính một phần cho Nghiêm Túc. Nhưng nói thì dễ hơn làm. Hơn nữa bây giờ nói những điều này là hơi sớm quá.

“Thôi đừng nói về vấn đề này nữa. Chờ ta cân nhắc kỹ xong ta sẽ nói chuyện xử lý Lưu Tiên cư thế nào cho mọi người nghe.” Nghiêm Cách đứng lên, tự tay rót rượu cho Nghiêm Hiếu Cảnh, Nghiêm Túc và Nghiêm phu nhân, “Cha, nương, đại ca, ta đã lớn rồi. Ta biết có vài quyết định của mình khiến người ta khó bề tưởng tượng nhưng ta tin rằng ta sẽ xử lý tốt chuyện này. Việc duy nhất mọi người cần làm chính là tin tưởng ta.”

Ba người Nghiêm Hiếu Cảnh nhìn nhau, đều nở nụ cười, đồng loạt nâng chén. Nghiêm Cách đã là người “gả” ra ngoài, hơn nữa còn thân là cung phi, đường hắn đi sau này chủ yếu vẫn dựa vào chính hắn.

“Chuyện đã đến nước này không tin ngươi thì có thể làm gì?” Nghiêm Hiếu Cảnh lớn tiếng quở mắng, nhưng đôi mắt lại rất dịu dàng.

“Cảm tạ cha, nương, đại ca!” Nghiêm Cách cũng cười, rất cảm kích sự bao dung của bọn họ. Không ngờ tình cảm ấm áp này hắn không lấy được trong hiện đại nhưng lại cảm nhận trong thời đại xa lạ này.