Chương 24: Tuyệt chiêu cứu vãn.

“Tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.” Nghiêm Cách nói.

Chưởng quỹ kinh sợ, “Dạ. Công tử mời đi bên này.”

Tiểu Xuyên Tử không đi theo, ở lại đại sảnh uống trà.

Đến nhã gian, Nghiêm Cách dùng ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm chưởng quầy.

“Hôm nay ngươi làm sai ba chuyện.”

Chưởng quỹ rót cho hắn một chén trà, để bình trà xuống rồi lau mồ hôi trên ót, nói liên tục: “Công tử mời nói, mời nói.”

“Thứ nhất, có khách xuất hiện vấn đề về thân thể ở tửu lâu, bất kể có liên quan đến tửu lâu hay không thì đều phải mời đại phu trước đã. Câu ‘Khách hàng là thượng đế’ không phải nói suông.”

Chưởng quỹ ấp úng, “Dạ, dạ. Quả thật Viên mỗ. . . ”

Nghiêm Cách không cho ông cơ hội nói chuyện, “Thứ hai, có khách đề xuất ý kiến với tửu lâu và nhân viên trong tửu lâu, vô luận là có trúng điểm yếu hay không thì thái độ phải khiêm tốn, tuy đối phương đang cố tình gây sự nhưng cũng phải khách khí. Ngày hôm nay may mắn là ta, nếu có người khác kiến nghị Viên chưởng quỹ mời đại phu, chẳng lẽ Viên chưởng quỹ vẫn dùng thái độ như vừa rồi sao? Bất kể người nào bước vào tửu lâu thì đều là khách của tửu lâu, tuy lần này họ chỉ đến xem náo nhiệt nhưng sau này cũng có thể trở thành khách của tửu lâu.”

“Công tử dạy phải.” Đầu chưởng quỹ cúi xuống thấp hơn. Đừng thấy vị công tử này tuổi còn nhỏ, nhưng khí tràng rất mạnh.

“Thứ ba, là phản ứng đối với tình huống đột phát. Bất kỳ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì đều phải lấy ‘Khiến khách nhân cảm thấy thoải mái và thỏa mãn’ làm điều kiện tiên quyết. Ví dụ như chuyện hôm nay, rất nhiều khách nhân khủng hoảng bỏ đi, việc ông cần làm chính là khiến bọn họ an tâm chứ không phải chỉ nói nhạt nhẽo mà cường điệu rằng thức ăn tửu lâu tuyệt đối không có vấn đề.”

“Sau này Viên mỗ nhất định sẽ chú ý.” Viên chưởng quỹ vội nói.

Vãn Hương nghe chăm chú, đăm chiêu như có điều suy nghĩ.

Trong mắt Cao Phong tràn ngập kinh ngạc.

Nghiêm Cách uống một ngụm trà, ngữ khí hơi chậm lại, “Mang sổ sách ra đây cho bản công tử nhìn chút.”

“Dạ.”

Sau khi Viên chưởng quỹ sau khi rời đi, Vãn Hương nhịn không được nói:”Công tử, chưởng quỹ của tửu lâu này, cứ buông ta ông ta thế sao?”

Nghiêm Cách đáp: “Không thì biết làm sao? Phụ thân và đại ca tìm ông ta làm chưởng quỹ thì chắc chắn người này có ưu điểm. Với lại bây giờ không thể tìm được người thay cho ông ấy trong khoảng thời gian ngắn. Tình huống cụ thể còn phải đợi gặp phụ thân và đại ca mới biết được.”

Chỉ chốc lát sau, Viên chưởng quỹ cầm vài cuốn sổ sách tới.

“Công tử, tất cả ghi chép cho tới hôm nay đều ở đây.”

“Ừm.” Nghiêm Cách cầm lấy quyển mới nhất rồi lật xem, “Bày sẵn bút mực.”

Để tiện cho khách nhân, mỗi gian phòng trong nhã gian đều có văn phòng tứ bảo*, Vãn Hương trực tiếp đưa đến.

*Văn phòng tứ bảo: Gồm giấy, mực, nghiên, bút.

Nghiêm Cách tính nhẩm để đối chiếu với sổ sách, thỉnh thoảng viết một con số lên trên giấy, kiểm tra ngẫu nhiên mười mục, không phát hiện vấn đề gì hắn liền buông sổ sách xuống.

“Cách nấu ăn bảo quản thế nào? Do ai bảo quản?”

Viên chưởng quỹ nói: “Ngoại trừ ba ngày trước khi khai trương thì buổi trưa và buổi tối hàng ngày đều đưa ra bốn món ăn khác nhau, trong đó có 2 món ăn mặn và 2 món ăn chay. Sau đó cứ hai ngày là đưa ra một món mới. Mỗi lần, trước một ngày, đại thiếu gia đều nói cách nấu ăn cho Tống đại trù và Lưu đại trù, bọn họ ai cũng có một gian bếp nhỏ chuyên dụng, chuyên làm các món ăn đặc sắc. Trong nhà bếp chỉ có hai người họ nắm giữ cách nấu ăn. Ngay cả ta cũng không biết.”

Nghiêm Cách không hỏi ông hai đầu bếp kia có đáng tin cậy hay không. Đầu bếp là do Nghiêm Hiếu Cảnh và Nghiêm Túc tìm, hỏi chưởng quỹ bọn họ có đáng tin cậy hay không chẳng khác nào hoài khi phụ thân và đạ ca mình trước mặt người ngoài cả.

Nghiêm Cách quay về chủ đề ban đầu, “Chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ tạo ảnh hưởng nhất định với Lưu Tiên cư. Chưởng quỹ đã nghĩ ra cách cứu vãn chưa?”

Chưởng quỹ bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Tiểu nhân có nghĩ hai biện pháp, một là đưa ra một món ăn đặc sắc; hai là hạ giá một cách thích hợp, hấp dẫn khách nhân.”

Vãn Hương âm thầm gật đầu, nghĩ rằng có đạo lý.

Cao Phong khoanh tay đứng ở một bên, cũng cảm thấy hai biện pháp này có thể làm được.

Nghiêm Cách quơ quơ chiết phiến, lắc đầu nói: “Không ổn. Lưu Tiên cư vốn là tửu lâu cao cấp lấy chi phí cao để chiêu đãi kẻ có tiền, những khách nhân này nếu đều là loại người vung tiền như rác, làm sao sẽ để ý hơn mười đồng tiền hay mấy lượng bạc ngươi hạ xuống? Về phần đưa thêm một món ăn đặc sắc, bây giờ có kịp đi tìm Nghiêm đại thiếu gia không?”

Nghe hắn phân tích như thế, chưởng quỹ nhất thời nóng nảy, đấm tay giậm chân, “A! Vậy phải làm thế nào? Lưu Tiên cư không thể hủy trong tay ta được!”

Nghiêm Cách buông chiết phiến, bình thản nhưng không mất nghiêm nghị liếc ông, khóe môi hơi vểnh, “Thấy ngươi chân tâm thật ý lo lắng cho tửu lâu, bản công tử sẽ giúp ngươi một lần.”

Hắn cầm bút lên, loẹt xẹt viết tiếp cách món ăn mới. Sườn lợn rán tẩm huân hương*.

*Huân hương: Mùi thơm hoa cỏ….

“Ba ngày tính từ bây giờ, những khách nhân đến Lưu Tiên cư ăn cơm, mỗi bàn được tặng miễn phí một món Sườn lợn rán tẩm huân hương, đồng thời phải bảo với khách, về sau món ăn này không bao giờ xuất hiện trên bàn Lưu Tiên cư, càng không bao giờ xuất hiện ở bất kỳ tửu lâu nào. Những thứ khác, đừng hỏi nhiều.”

Chưởng quỹ thức thời không hỏi, thiên ân vạn tạ với hắn, “Đa tạ công tử! Ân cứu mạng Hôm nay, Viên An ghi nhớ trong lòng.”

“Những cái khác tự mình suy xét đi.” Nghiêm Cách mở chiết phiến cái “xoẹt” rồi đứng dậy rời đi.