Chương 8: kết thúc r a

Tình cờ gần đây anh không có lịch làm việc nên quyết định nằm vạ luôn ở nhà Khâu Tưu, không kể đêm ngày mà làm chuyện thẹn thùng.

Hôm nay, hai người vừa kết thúc đợt vận động giao hợp hài hoà của đời sống con người, thì điện thoại của mẹ Khâu gọi tới, thao thao bất tuyệt chất vấn cô.

“Nè Khâu Tưu, có phải trong con có người hợp ý rồi không hả.”

Khâu Tưu ngoảnh đầu nhìn người đàn ông của mình đang nằm bên cạnh nhìn mình đăm đăm, nói vòng vo cho có lệ.

“À, mẹ ơi, con có việc bận rồi, chuyện này chúng ta để sau hãy nói.”

“Con trai giáo sư Hà nhà người ta nhìn mặt nào cũng thấy tốt cả, con có không vừa ý người ta thì cũng phải để tâm đến mặt mũi của ba con chứ, ở trường ba con. . . . . .”

Khâu Tưu cầm di động tránh xa anh, dựa lưng vào đầu giường, ngoan ngoãn phụ hoạ theo.

“Dạ, con biết rồi, không còn chuyện gì nữa thì con cúp máy đây.”

Cúp điện thoại, Tần Thiều duỗi tay kéo người kia vào lòng, tựa vào hõm vai cô hít hà, vẫn là mùi hương sữa dừa quen thuộc ấy.

“Đúng rồi, sao em lẻn vào nhà anh được vậy.”

Khâu Tưu buông điện thoại xuống, dựa vào l*иg ngực anh, nghiêng đầu nhớ lại, “Không biết nữa, lần nào em ngủ dậy cũng thấy mình đang ở trong nhà anh, sau đó thì thấy anh giống hệt như tên quỷ háo sắc.”

“Cho nên để không đến nhà anh nữa, em mới tự trói mình vào thành giường?” Anh kề sát tai cô, cọ qua xát lại.

Khâu Tưu cảm thấy ngưa ngứa, né đầu đi, nói ra sự thật.

“Đúng vậy, cuối cùng lúc thức dậy không tháo được dây thừng, còn bị anh hiểu lầm.” Bỗng nhìn thoáng qua bình nước vơi một nửa đặt trên bàn, cô nhớ tới chuyện gì đó, tránh khỏi vòng tay anh đứng dậy.

“Hình như em biết tại sao rồi.”

.

Trăn trở không biết bao lần rốt cuộc cũng quay lại ngọn núi này, Khâu Tưu mang theo đồ cúng tạ lễ, men theo con đường nhỏ tìm cả buổi vẫn không thấy ngôi miếu Sơn Thần ngày ấy đâu, cô định đi về, kết quả đi cả một vòng lớn lại quay về chỗ cũ.

Cô hơi hoảng, đứng giữa ngã tư đường nhìn quanh, vừa đi về phía trước vừa phóng tầm mắt nhìn ra xa, xuyên qua một bụi cây tầm thấp, hình dáng ngôi miếu màu đỏ quen thuộc hiện ra ngay trước mắt.

Đưa tay dạt cây cỏ xung quanh sang hai bên, mở ra một lối đi nhỏ, cô ném cây gậy gỗ xuống đất, dọn đồ cúng tạ lễ lên, chắp tay thành tâm khấn vái bái lạy ba lần, trong lòng lẩm nhẩm lần này đến để tạ lễ Thần.

Kì hạn cuối tháng đã đến, bà Thiệu thấy cậu con trai yêu quý của mình vẫn không chịu về nhà, bà hùng hổ tìm đến nhà anh, vừa mở cửa đã nhìn thấy Khâu Tưu, thấy rất quen mặt, bà niềm nở bước đến nắm lấy tay cô, nói sao cũng không chịu buông.

“Con là con gái của giáo sư Khâu đúng không, dì thấy hình của con rồi, trùng hợp thật đấy.”

“Dạ con chào dì, dì vào nhà đi ạ.” Cô quá đỗi hồi hộp rụt tay lại, bối rối đứng bên cạnh cửa, không biết làm gì ngoài gắng gượng cười chào hỏi bà.

Tần Thiều trong thang máy bước ra, thấy bà Thiệu đứng trước cửa, anh vội vàng bước nhanh qua đó.

“Mẹ này, sao mẹ lại đến đây.”

Bà Thiệu níu Tần Thiều qua một bên, miệng cười toe toét, khẽ khàng chỉ trích anh, “Thằng nhãi nhép, đang định giới thiệu con gái của giáo sư Khâu cho con, cuối cùng con lại tự dẫn con nhà người ta về đây. Cứng miệng mềm lòng, chẳng khác gì ba con.”

Tần Thiều nhìn Khâu Tưu cười gượng ngồi bên cạnh, thúc giục thẳng thừng, “Mẹ, nếu không còn việc gì nữa thì mẹ về trước đi.”

Bà Thiệu rất thức thời đứng dậy, xách túi đi ra cửa, cười tạm biệt, “Được được được, mẹ không quấy rầy các con nữa, có dịp rảnh nhớ dẫn Khâu Tưu về nhà ăn bữa cơm đấy.”

“Dì đi thong thả ạ.”

Mãi đến lúc cánh cửa đóng lại, Khâu Tưu mới tháo xuống vẻ câu nệ, ngồi phịch ra ghế sô pha, nhớ tới vị diễn viên cùng ngành mà người ba già của cô từng nhắc đến, hoá ra lại là Tần Thiều.

Thế giới này nhỏ thật.

.

Bởi vì Tần Thiều dẫn đầu công khai chuyện tình cảm, nên tin tức hai người ở bên nhau nhanh chóng lan truyền khắp trong giới. Trương Hiệp vừa vui vừa buồn, vui là vì sau này anh không cần đi tìm trợ lý cho Tần Thiều nữa, buồn chính là hai người họ vậy mà lại phối hợp với nhau qua mặt anh, anh còn là người cuối cùng biết chuyện này.

Ngày lễ tình nhân hôm đó, Khâu Tưu chọn một tấm ảnh hai người chụp cùng nhau, đăng lên trang cá nhân.

Tìm được bạn đồng hành trong ngày Lễ Tình Nhân rồi.

Ngay lập tức một bình luận xuất hiện bên dưới bài đăng, bạn trai của cậu sao nhìn giống Tần Thiều thế.

Đúng, là anh ấy.

Sau câu trả lời này, dưới phần bình luận nhanh chóng bùng nổ.

Nhìn người nào đó nằm bên cạnh không cần ôm gấu bông vẫn ngủ ngon lành, cô cảm thấy hết sức mĩ mãn tắt điện thoại di động, nhào vào lòng anh.

Tần Thiều mơ màng ôm siết cô, cằm gác trên đỉnh đầu cô, giọng trầm khàn thô ráp.

“Ăn mừng ngày lễ, hôm nay làm thêm một lần nhé.”