Chương 3

Bác sĩ Trần còn muốn nói gì nữa, Cố Nguyên đã xoay người kéo vali đi rồi, dường như là chạy trối chết.

Sau khi đi thật xa, trong lòng Cố Nguyên không thể bình tĩnh nổi.

Không kết hôn cũng chưa từng có cuộc sống êm dịu của riêng mình, thế nhưng lại có con, còn là một hơi năm đứa? Đứa lớn nhất đã 24 tuổi?

Ngẫm lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Cố Nguyên thở sâu, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh trở lại, cô quyết định trước tiên không thèm nghĩ đến nữa, dù sao chỉ là năm trứng mà thôi, gặp cũng chưa gặp qua, không có quan hệ gì với cô.

Đúng, không có quan hệ gì với cô!

Cứ như vậy nỗ lực thuyết phục bản thân xong, Cố Nguyên rốt cuộc cũng có tâm tình quan sát sân bay.

Không thể không nói, trong 25 năm qua thế giới ngoài kia đã thay đổi rất nhiều, Cố Nguyên đánh giá sân bay được xây dựng to lớn tráng lệ ngập tràn hơi thở tương lai, lúc sau cô theo dòng người chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay.

Nhân viên công tác nhìn cô: "Đây là chứng minh thư của bản thân cô?"

Cố Nguyên vội nói: "Đúng vậy."



Chứng minh thư của cô là nhờ bác sĩ Trần hai ngày trước làm lại, hắn nói hiện tại chứng minh thư đã sớm cải tiến, có thể kiểm tra chứng minh thư trực tiếp khi ra vào ga tàu hỏa hay sân bay. Cố Nguyên cảm thấy thật thần kỳ, trong trí nhớ của cô trên chứng minh thư cũ có những đường chéo ca rô nghiêng cùng với con dấu kiểu cũ của thẻ căn cước ngày xưa.

Nhân viên công tác nhíu mày, đánh giá Cố Nguyên một lượt: "Cô năm nay 45 tuổi?"

Cố Nguyên do dự một lúc, gật đầu: "Đúng vậy, tôi 45 tuổi."

Nhân viên công tác lại lần nữa kiểm tra một chút, dựa vào ảnh chụp khuôn mặt trên thẻ căn cước để kiểm chứng là có thể thông qua, nhân viên công tác không nói gì nữa, để Cố Nguyên thông qua.

Người xếp hàng phía sau Cố Nguyên hiển nhiên cũng nghe được lời Cố Nguyên nói, họ sôi nổi đánh giá cô.

Một cô gái có chút trẻ con khuôn mặt tròn tròn lại xinh xắn động lòng người, làn da trắng nõn, vô cùng mịn màng, còn có đôi mắt to trong sáng nhìn như thế nào cũng thấy ngây ngô đơn thuần, một cô bé như vậy, thế nhưng lại nói 45 tuổi? Gạt người đi?

Cho dù thời đại bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ rất phổ biến, khuôn mặt đã qua dao kéo cùng tuổi trẻ hiển nhiên sẽ không giống nhau, khuôn mặt qua dao kéo có làm gì đi nữa cũng không có khả năng phát ra hơi thở thanh xuân đầy người từ tận xương cốt như thế này được, càng đừng nói tới cô gái này cả người tỏa ra hơi thở ngây ngô, y như cô gái đơn thuần vừa tiến vào đại học.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi của những người xung quan, Cố Nguyên kéo vali, cúi đầu chạy nhanh đi qua phòng chờ lên máy bay.

Tuy rằng nhan sắc và tuổi của cô khiến mọi người kinh ngạc cảm thán làm cô rất vui, nhưng Cố Nguyên sợ sân bay người ta không cho cô làm thủ tục nữa, vé máy bay rất quý, lỡ như bị giữ lại ở chỗ này cô còn phải bỏ thêm tiền mua vé máy bay nữa!

Sau khi máy bay thuận lợi cất cánh, Cố Nguyên cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.



Nhìn quanh bốn phía, mọi người xung quanh đều cúi đầu, cầm một cái vật hình chữ nhật có màn hình điện tử đang hiển thị gì đó mà xem, giống máy chơi game trước kia cô từng chơi qua, Cố Nguyên có chút buồn bực, nghĩ thầm đây là cái gì, là máy chơi game mới phát minh ư, nhìn qua so với cái lúc trước cô chơi có vẻ tốt hơn nhỉ?

Xuống máy bay xong, Cố Nguyên ra khỏi sân bay rồi dựa theo lời bác sĩ Trần đã chỉ lúc trước, xếp hàng bắt một chiếc xe taxi.

Xe taxi chạy trên đường lớn, Cố Nguyên nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Tuy rằng đã tiếp nhận hiện tại là 25 năm sau, tuy đã hiểu rõ 25 năm này khoa học kỹ thuật đổi mới không ngừng cũng đã thực hiện 4 lần hiện đại hóa, nhưng khi nhìn thành phố này, Cố Nguyên vẫn thấy chấn động.

Sau khi xe taxi dừng lại, bảo Cố Nguyên trả 120 tệ, làm cho Cố Nguyên vô cùng hoang mang, kinh ngạc nhìn tài xế, cô không ngờ 25 năm sau, lòng người lại khác xưa* như vậy, taxi vậy mà lại nâng giá trên trời lừa người như thế, tiền lương của ba cô một tháng mới có 1000 tệ, mà đó còn là một mức lương cao!

*Lòng người lại khác xưa (人心不古): một thành ngữ của Trung Quốc. Ý nghĩa là lòng người gian trá, bạc bẽo, không được phúc hậu chất phác như người ngày xưa.

Cố Nguyên: "Sao có thể như vậy! 120 tệ, quá đắt, anh tài xế à, anh không thể lừa tôi như vậy được, đây là cướp bóc!"

Tài xế trừng mắt: "Đắt? Giá vậy mà cô còn bảo đắt? Giá cả bây giờ đều như này, đây là tôi tính theo giá tiêu chuẩn, cô cho rằng tôi lừa cô? Tôi chưa bao giờ làm loại chuyện này!"

Cố Nguyên: "......"

Làm người phải biết tránh cái thiệt trước mắt, tài xế hung dữ như vậy, Cố Nguyên đành nhịn đau đưa cho tài xế 120 tệ, coi như tiêu tiền mua bình an.