Chương 2

"Thật ra mười ba năm trước thân thể cô đã khỏe mạnh lại, nhưng không biết bước nào đã xảy ra sai sót, sau khi chúng tôi làm băng tan, tế bào trong cơ thể cô vẫn như cũ trong trạng thái ngủ say, chậm chạp không tỉnh lại, chúng tôi chỉ có thể tiến hành các loại bảo dưỡng chức năng sống cơ bản cho thân thể cô, không ngờ cô vậy mà đột nhiên tỉnh lại."

Những năm gần đây, thế giới ngoài kia đã thay đổi rất nhiều, ngày xưa người điều trị cho Cố Nguyên là Lạc Tư Niên, bây giờ đã là ngôi sao sáng tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học.

Cố Nguyên nghe bác sĩ Trần phổ cập đủ thứ về khoa học xong, rồi lại đồng ý để bác sĩ Trần tìm bác sĩ tâm lý tới hướng dẫn, từ từ tiếp nhận sự thật này.

"Tôi...... Hiện tại có thể rời đi được chưa?" Cố Nguyên cũng đã tiến hành kiểm tra toàn diện, tất cả đều trông rất tốt, thân thể cô đã khỏe mạnh.

Nhìn ra bên ngoài, bầu trời ngoài cửa sổ ít mây, cô nghĩ mình nên đi thôi.

Từ 18 tuổi đã tới viện nghiên cứu này, cô đã cách ly với thế giới bên ngoài lâu lắm rồi.

"Đương nhiên có thể."

Bác sĩ Trần vội nói: "Chỉ là cô có muốn chờ giáo sư Lạc một chút không, giáo sư Lạc đang mở một hội thảo đặc biệt quan trọng ở nước ngoài, không thể bỏ dở, chờ mấy ngày nữa thầy sẽ sở về, sau khi thầy ấy biết cô đã tỉnh lại, thì rất kích động, rất muốn trông thấy cô."

Lúc nhắc tới cái này, bác sĩ Trần muốn nói lại thôi, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Cố Nguyên.

Cố Nguyên một chút cũng không chú ý tới bác sĩ Trần có chỗ nào không thích hợp, cô đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Ở trong trí nhớ của cô, giáo sư Lạc hai mươi tám tuổi, là người tuổi trẻ tài ba lại anh tuấn xuất chúng trong giới y học, nhìn từ việc hắn chỉ mới hai tám tuổi đã có thể trở thành bác sĩ điều trị chính để giải quyết nan đề của thế giới mang tên bệnh nan y là biết.

Trong ký ức của Cố Nguyên, giáo sư Lạc phong độ nhẹ nhàng ôn tồn lễ độ, một thân áo blouse trắng khí chất lỗi lạc.



Sau khi trở thành bệnh nhân theo bản năng sẽ ỷ lại đối với bác sĩ điều trị của bản thân mình, cô rất thích giáo sư Lạc.

Đặc biệt là sau khi bị Trần Nhiên phản bội lừa gạt, khiến cô tuyệt vọng, cô đã đem hết hy vọng của bản thân ký thác trên người giáo sư Lạc.

Hiện tại, giáo sư Lạc ôn tồn lễ độ phong độ nhẹ nhàng năm đó bây giờ đã 53 tuổi? Thành lão nhân rồi?

Cố Nguyên nhíu nhíu cái mũi nhỏ: "...... Về sau có cơ hội gặp nhau sau vậy, tôi muốn về nhà."

Cảnh còn người mất, những chuyện tốt đẹp vẫn nên lưu giữ ở trong trí nhớ đi.

***************

Cố Nguyên rất nhanh đã xử lý xong thủ tục xuất viện, các bác sĩ cùng y tá kiềm chế không được vây xem bên trong, cô đẩy một vali kéo nhỏ đi theo bác sĩ Trần tốt bụng ra sân bay.

Vali là bác sĩ Trần chuẩn bị cho cô một ít quần áo và đồ dùng đơn giản, chứng minh thư cùng với một khoản tiền mặt trong ví tiền lúc trước của cô.

Bác sĩ Trần đưa cô đến sân bay xong, lại dặn dò một phen, cuối cùng nói: "Nhất định phải nhớ rõ thường xuyên trở về làm kiểm tra thân thể theo định kỳ."

Cố Nguyên đương nhiên đáp ứng, cảm kích vẫy tay rồi tạm biệt bác sĩ Trần.

Bác sĩ Trần muốn nói rồi lại thôi.

Cố Nguyên đành phải dừng bước chân lại: "Bác sĩ Trần còn gì muốn dặn dò tôi à?"

Bác sĩ Trần rốt cuộc cũng hạ quyết tâm nói: "Cô còn nhớ không, năm trứng lúc trước của cô được đông lạnh ấy?"



Cố Nguyên ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới.

Khi đó trong quá trình điều trị, thì phát hiện ra cô có một loại gien năng lượng cường đại, dùng từ chuyên ngành mà nói, đó là gien thiên tài. Loại gen hiếm thấy này nếu biến mất thì đối với nhân loại mà nói thì đây là một điều tổn thất, cho nên lúc ấy sau khi cô cùng bác sĩ nói chuyện qua, cô đồng ý quyên góp năm trứng trong cơ thể.

Cố Nguyên đột nhiên có một loại dự cảm không lành, đôi mắt đen nhánh nhìn bác sĩ Trần, lông mi chớp chớp, thật cẩn thận hỏi: "Sau đó?"

Bác sĩ Trần nhìn Cố Nguyên, nghiêm túc nói: "Năm trứng kia, đều đã trở thành những sinh mệnh mới."

Trong giây lát Cố Nguyên mở to hai mắt.

Thật sự là loại cảm giác không thể nào miêu tả được, giống như có người đột nhiên nói với cô rằng "Năm trứng của cô ấp xong rồi kìa".

Bác sĩ Trần: "Tất cả năm trứng đều cho ra một sinh mệnh mới, là năm người......"

Bác sĩ Trần suy xét xem làm thế nào để miêu tả vấn đề này: "Năm người con trai. Trong đó đứa lớn nhất 24 tuổi."

Cố Nguyên: ".................."

Bác sĩ Trần nghiêm túc nhìn cô: "Cô Cố, nếu như cô cần, tôi có thể cung cấp tin tức cá nhân năm người con này của cô."

Cố Nguyên nhanh chóng lắc đầu rồi xua tay: "Không không không, quên đi, quên đi."

Tuy rằng cô đã 45 tuổi, nhưng theo bản năng vẫn còn cảm thấy mình vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp thân mang bệnh nan y, mang theo hy vọng đi vào viện nghiên cứu, cô khó có thể tiếp thu được có người giúp cô ấp ra một đứa con trai nay đã 24 tuổi!