Chương 7: Nhất định phải đè cô ấy 3

Lúc này, có thêm hai cái xe rác đến để dọn rác, Tiểu Hà và Trần Sở nhanh chóng đi qua cào trước.

Cào một hồi, Tiểu Hà cào được một vật màu xanh lá cây, sau đó cầm trên tay mà ước lượng.

Hai mắt của Trần Sở sáng lên.

Đó là một cái nhẫn ngọc đấy.

Trời ạ! Sao lại có thể cào lên được vật này? Có lần Trần Sở được đến nhà của ông Trương trong thôn chơi, ông ta là một người mê tín và hay nói chuyện thần quỷ, không ai muốn nói chuyện với ông ta.

Trần Sở là ngoại lệ. Vì không có đứa nhỏ nào chơi với anh nên anh mới nghe mấy câu chuyện thần quỷ của ông ta.

Nói về phong thủy, nói về số mệnh, cũng nói về một vài thứ có giá trị.

Mưa dầm thấm lâu, bây giờ Trần Sở vừa nhìn thấy thứ trên tau của Mã Tiểu Hà thì trực giác đã mách bảo cho anh rằng đây là một thứ đồ cổ

“Đây là cái quái gì vậy chứ?” Mã Tiểu Hà nói thầm một câu, thuận tay ném cái nhẫn ngọc xuống đất.

Thứ cậu ta muốn là đồng sắt nhôm, cái thứ vừa nhìn đã biết là đồ sứ như thế, trong mắt cậu ta căn bản không đáng một xu.

Trần Sở đi về phía trước, nhặt cái thứ này lên, lật qua lật lại mà nhìn, thấy không ai phát hiện bèn đút vào túi của mình.

“Tiểu Hà, chúng ta về thôi.”

“Nhặt thêm một lúc nữa đi, tôi vẫn chưa nhặt được nhiều mà?”

Trần Sở lắc đầu nói: “Nhà tôi còn có việc, hôm nào chúng ta lại nhặt tiếp. Như vậy đi, tôi chia một nửa phần của tôi cho cậu!”

“Cậu nói rồi đấy nhé! Không được đổi ý!” Mã Tiểu Hà cười đáp.

Trần Sở chia một nửa đồng sắt nhôm trong túi mình cho cậu ta, sau đó hai người đi về nhà.

Trần Sở biết, sau khi nhặt được một thứ giá trị như thế thì phải mau chóng rời đi. Hai cái xe chở rác kia là hàng mới, nói không chừng là món đồ này mới bị vứt đi. Nếu người ta đi tìm là có thể tìm được ngay.

Đương nhiên không thể để Mã Tiểu Hà biết.

Số tiền bán cái nhẫn ngọc này coi như là tiền vốn đầu của anh, sau này phát đạt sẽ báo đáp Mã Tiểu Hà sau.

Lúc hai người về tới thôn thì đã có nhiều nhà bốc lên khói bếp.

Khóe miệng của Trần Sở không khỏi nhếch lên cười, màu trời vẫn chưa ảm đạm đi, về nhà rửa mặt một cái, có khi còn có cơ hội thấy được cặp mông lớn của Lưu Thúy khi cô ấy đi vệ sinh. Anh không kìm được mà nghĩ, một ngày nào đó nhất định sẽ ôm lấy cặp mông kia mà hung hăng cắm vào.

Nhưng khi anh về đến nhà thì ngu người. Hôm nay ba về nhà từ rất sớm, đang bốc những đồng nát mới mua ra đất.

Xem ra chuyện nhìn lén Lưu Thúy không thành rồi, nếu ba mà biết được sẽ chém anh ra thành tám khúc mất!

“Nhìn cái gì? Còn không mau lại đây làm việc đi?” Trần Đức Giang – ba của anh, hét vào mặt anh.

“A! Tới liền!” Trần Sở đáo rồi đi tới bốc hàng.

Vỗn dĩ Mã Tiểu Hà muốn về nhà nhưng thấy Trần Sở làm việc cũng theo vào làm.

Đứa nhỏ này mạnh khỏe, đổ mồ hôi đầy đầu.

Trần Đức Giang gật đầu nói: “Con nhìn Mã Tiểu Hà kìa, nhìn lại con xem, đúng là kém xa!”