Chương 5: Vị sư tỷ đó

Editor: Đoái Nhiên

Sở Tư Niên ngẩng đầu, mắt phượng hẹp dài sắc bén hơi trợn to ra một tí.

Khắp mặt viết rõ mấy chữ: “Ngươi đi đánh nhau mà lại không mang ta theo”, thậm chí nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy trên khuôn mặt tê liệt kia có một tia uất ức.

Kỳ Niệm Nhất xua xua tay, giải thích: "Ngươi còn có trận khác chờ phải đánh, đến nhà trúc chờ ta đi.”

Sau đó liền bước lên con đường đi tới Minh Kính Phong.

Kỳ Niệm Nhất bị bỏ ngục một tháng, thuần túy là vì một chuyện có miệng cũng không giải thích được.

Một tháng trước, bí cảnh Tân Khê mở ra, toàn bộ các đại môn phái trên khắp đại lục đều cử đệ tử tiến vào bí cảnh lịch lãm, song cả đám bọn họ lại không cẩn thận đυ.ng phải trận pháp do đại yêu thượng cổ bố trí.

Lúc ấy người duy nhất còn có năng lực phản kháng chính là Kỳ Niệm Nhất, rất hiển nhiên nàng không chút do dự mà vung kiếm phá trận.

Quả thực một kiếm dùng hết tu vi của nàng vung ra đã trảm nát được trận pháp, bản thân nàng cũng bởi vậy mà kiệt sức hôn mê, lúc tỉnh lại mới phát hiện mười ba người còn lại trong trận thì có đến mười hai người đã chết sạch, sư đệ còn sót lại cũng đang hấp hối.

Vết thương trí mạng của mọi người đều là do kiếm ý của Kỳ Niệm Nhất để lại.

Mà sư đệ duy nhất còn sống sót, Mạnh Hồng Tuyết, sau khi được cứu tỉnh mới đứt quãng nói được nửa câu: "Không trách tiểu sư tỷ, tiểu sư tỷ, nàng không cố ý, nàng là vì cứu..." Rồi lại ngất đi.

Chính những lời này đã trực tiếp đóng đinh Kỳ Niệm Nhất thành hung thủ gϊếŧ người.

Nhưng vì thân phận của nàng đặc thù, sau lưng không những có ba vị sư huynh vừa đánh nhau giỏi vừa biết bao che khuyết điểm, nhất quyết bảo vệ nghé con, mà nàng còn có thân phận là đệ tử quan môn của đệ nhất thiên hạ Mặc Quân, tất nhiên là người khác không dám tự tiện động tới nàng.

Dưới sự bảo vệ của chưởng môn Thương Hoàn, các đại môn phái liên quan tới sự việc đó bàn bạc với nhau, đồng ý cho Thương Hoàn mang Kỳ Niệm Nhất nhốt vào Ngục Phong trông coi trước đã, đợi sau khi Mạnh Hồng Tuyết tỉnh lại, mới truy cứu tội lỗi của nàng.

Vì thế, lần nhốt này kéo dài suốt tận một tháng.

Dựa theo nội dung cốt truyện kế tiếp trong sách, Mạnh Hồng Tuyết tỉnh lại, giải thích ý định ban đầu của Kỳ Niệm Nhất là vì cứu người, kết quả bị ảo cảnh trong trận mê hoặc, lầm tưởng người bên cạnh đều là địch nhân, trong lúc kích động đã gϊếŧ lầm người.

Dưới cơn thịnh nộ, các đại môn phái yêu cầu nghiêm trị Kỳ Niệm Nhất, phế bỏ tu vi và kinh mạch của nàng, Thương Hoàn không đỡ nổi cơn thịnh nộ của nhiều người, nên chỉ đành phải gật đầu.

Nhưng cuối cùng, người bị phế tu vi, bị cắt đứt kinh mạch lại không phải là nàng.

Mà là nhị sư huynh của nàng.

Là nhị sư huynh đã nuôi nàng trưởng thành giống như cha mẹ ruột, ca ca ruột.

Hắn vì muốn bảo vệ người sư muội mà mình nâng niu trong lòng bàn tay hệt như con gái ruột, nên tự phế tu vi, tiếp nhận trừng phạt thay phần nàng.

[Thấu cốt đinh đóng lên người hắn phải chừng có khoảng 108 chiếc, mới cắt đứt được triệt để kinh mạch của thể tu Hóa Thần cảnh, máu tươi chảy xuống theo dòng sông trên Vẫn Tinh Phong, ngay cả thác nước cũng bị nhuộm thành màu máu đỏ.]

Nhìn hàng chữ sáng lên trong sách, Kỳ Niệm Nhất càng nắm chặt thanh kiếm trong tay hơn.

Đi tới tận cùng ngọn núi, chỉ chốc lát sau, đã có thể nghe thấy tiếng tranh luận kịch liệt trên Minh Kính Phong, Tạ Thiên Hành cúi đầu, nhìn cô nàng thấp hơn mình không ít ở bên cạnh, ánh mắt nhu hòa hơn một chút: "Lần thẩm vấn này, không biết tiểu sư muội, à, là tiểu sư tỷ, đã có kế sách ứng phó hay chưa?”

Ngón tay Kỳ Niệm Nhất vuốt ve chuôi kiếm, cuối cùng nàng chọn thanh kiếm trúc nhẹ nhàng nhất.

Kiếm trúc Bất Dạ Hầu, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, nơi kiếm đi qua không để lại dấu vết.

Là thanh kiếm gϊếŧ người nhanh nhất trong tất cả số kiếm mà nàng có.

Nàng rũ mắt nghĩ nghĩ, đáp: “Lấy bạo chế bạo đi.”