Chương 25: Xuống núi lấy kiếm

Editor: Đoái Nhiên

Tuổi tác của bà lão bán đồ trông cũng không còn trẻ, tính tình cũng không nhỏ, bà ấy chỉ nói: "Từ trước đến nay Bạch Lê Sương của ta vẫn giữ nguyên cái giá này, vả lại một tháng chỉ cung cấp một bình, nếu khách quan chê đắt, có thể xem cái khác, năm lạng Yên Ba Cao này chỉ có giá ba linh thạch trung phẩm, số ấy cũng đủ cho khách quan dùng trong một thời gian dài rồi.”

Nam tu kia thấy bà lão là phàm nhân, nghi ngờ: "Đồ phàm nhân làm, có thể là thứ tốt gì chứ.”

Bà lão cười khẽ, nếp nhăn trên mặt cử động rất sống động: "Nơi này là Lê Thành, xây ở chân núi Thương Hoàn.”

“Tiên trưởng, nơi này của chúng ta, không thiếu nhất chính là tu sĩ.”

Lời này đã chọc cười tất cả mọi người xung quanh.

Trong lúc hai người nói chuyện, Kỳ Niệm Nhất đã lướt qua nam tu này tiến tới, bà lão vừa thấy nàng, liền cười đến nheo mắt lại: "Kỳ tiểu nương tử đến rồi, vẫn giống như trước sao?"

“Đúng vajay, một bình Bạch Lê Sương, hai bình Trúc Diệp Thanh, ba lạng Yên Ba Cao.”

“Được rồi, tiểu nương tử chờ một lát." Bà lão nhìn thấy nàng, dường như vô cùng thân thiết, “Mỗi tháng một bình Bạch Lê Sương, chỉ chờ Kỳ tiểu nương tử tới lấy thôi.”

Tu sĩ có hơi quen thuộc ở một bên ồn ào: “Bà Phó, nghe lời này của bà, có phải là thiên vị Kỳ tiểu nương tử quá rồi không, bà xem thường chúng ta hay là thế nào?”

Bà Phó cười như hoa: "Cho dù Bạch Lê Sương này của ta không giữ lại cho Kỳ tiểu nương tử, chẳng lẽ các ngươi mua nổi sao?"

Mọi người cam bái hạ phong luôn miệng nói: "Chắc chắn là mua không nổi rồi.”

Chỉ có nam tu mới đầu chê đắt thấy thế, khó hiểu hỏ: "Thực sự có người tính mua thứ đồ chơi này à?"

Người bên cạnh có lòng tốt giải thích: "Bà Phó bán cao bảo dưỡng ở Lê Thành chúng ta suốt mười mấy năm, cao bảo dưỡng do tay bà ấy làm ra, không có linh kiếm nào là không thích.”

Nam tu cạn lời: "Kiếm là vật chết, nào có thích hay không thích.”

Lời vừa nói ra, tất cả kiếm tu xếp hàng mua cao bảo dưỡng ở bên cạnh đều lộ ra biểu cảm chắc chắn ngươi không phải là kiếm tu.

Kỳ Niệm Nhất liếc mắt nhìn hắn ta một cái, đến khi nhìn thấy chữ nhỏ trên đỉnh đầu hắn ta thì dừng lại một lát.

[Liên minh tiên đạo (Con trai của Phó minh chủ Trang Quân) · Trang Bất Phàm - Trúc Cơ (hậu kỳ)]

Người của Tiên Minh.

Trang Bất Phàm thất hồn lạc phách rời đi, lẩm bẩm nói: "Kiếm tu các ngươi đều là biếи ŧɦái.”

Nàng không để ý nữa, theo thường lệ đưa cho bà Phó một lọ Sinh Tức Hoàn, chia một nửa Yên Ba Cao mua được cho Sở Tư Niên, hai người chuẩn bị tìm một chiếc thuyền rồi cùng đi lên.

Bà Phó nhìn bóng lưng nàng rời đi, vẻ mặt từ ái.

Trên bến tàu bóng người nhốn nháo, tiếng la hét nhấp nhô không ngừng, trong lúc bọn họ còn chưa xác định tính đi lên chiếc thuyền nào, trước mặt đã đột nhiên xuất hiện một giọng nói như kẻ trộm: "Vị đạo hữu này, mua bản đồ không?"

Mặt Kỳ Niệm Nhất không chút thay đổi đang định lướt qua, lại nghe thấy đối phương nói:

“Ta thấy hai vị đạo hữu đều là kiếm tu, không biết hai vị có biết lần này ở biển Vô Vọng, sẽ có một thanh linh kiếm do thần tượng Vân Dã để lại lúc cuối đời xuất thế hay không, bản đồ này của ta đảm bảo sẽ giúp các vị tìm được kiếm của Vân Dã, chỉ có giá năm mươi viên linh thạch trung phẩm thôi, có lời quá đúng không!”

Kiếm của Vân Dã, bản đồ?

Kỳ Niệm Nhất chậm rãi quay đầu nhìn người này.

Đối phương thề son sắt cam đoan: "Bản đồ này của ta, bảo đảm là thật! Tuyệt đối có thể giúp các vị tìm được kiếm của Vân Dã!”

Kỳ Niệm Nhất:…

Đại sư huynh, Nhị sư huynh, chuyện lấy kiếm này, hình như có hơi khác so với tưởng tượng của hai người.