Chương 20: Kiếm của Vân Dã

Editor: Đoái Nhiên

“Đại sư huynh, huynh đã từng đi qua biển Vô Vọng chưa?”

Trên đường về nhà, Kỳ Niệm Nhất hỏi.

Ôn Hoài Du: “Ta chưa, trong ba người chúng ta, chỉ có lão Nhị là từng đi qua.”

Thế cũng phải, Kỳ Niệm Nhất hiểu rõ.

Đại sư huynh vừa ra khỏi Thương Hoàn là sẽ bị Tiên Minh giám thị, tam sư huynh là con lai Tiên Ma, hiện giờ quan hệ giữa mọi người Tiên Minh và Ma Vực vẫn rất là vi diệu, tất nhiên cũng sẽ không cho phép hai người bọn họ tới biển Vô Vọng.

Như thế xem ra, trong sư môn của bọn họ có bốn người, duy chỉ có mình Nhị sư huynh là người có xuất thân chính đạo chân chính.

“Cũng tốt, chắc bây giờ Nhị sư huynh vẫn còn ở chỗ muội, muội đi hỏi huynh ấy ——" Vừa nói xong, Kỳ Niệm Nhất đẩy cửa phòng trúc của mình ra.

Sau đó nàng ngây ngẩn cả người.

Đây có lẽ là một thân thể nhân loại hoàn mỹ đến mức không thể chê vào đâu được.

Vạt áo màu xám đậm chẳng biết vì sao lại bị mở tung ra, lộ ra da thịt màu bánh mật bên trong, ôm chặt lấy toàn thân. Bởi vì vạt áo mở rộng, có thể dễ dàng nhìn thấy cơ ngực căng phồng bồng bột cùng cơ bụng rắn chắc, mồ hôi dọc theo hoa văn cơ bụng chảy xuống. Hai tay hắn bị trói ra đằng sau, sống lưng cong lên, tựa như một con hung thú bị căng thẳng đến cực hạn, đang không ngừng giãy dụa.

Nhưng bởi vì bị trói chặt, dây thừng màu đen ở trước ngực hắn kết thành ba cái nút thắt, làm cho hắn nhìn qua giống như một món ăn... ngon miệng.

Còn có một Sở Tư Niên xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, ôm kiếm đứng một bên, nghiêm túc đánh giá cơ bắp của hắn, giống như đang nghiên cứu xem rốt cuộc làm cách nào mới luyện ra được thân thể tốt như này.

Lúc Kỳ Niệm Nhất vào cửa, thật sự không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy hình ảnh như thế này.

“... Đại sư huynh, muội bảo huynh ngăn cản nhị sư huynh, chứ không bảo huynh trói huynh ấy thành ra như vậy." Khóe miệng Kỳ Niệm Nhất giật giật, “Nhìn trông, rất kỳ quái.”

Thực ra nàng muốn nói ra hai chữ khác, nhưng cân nhắc đến tâm trạng của ba nam nhân còn lại trong căn phòng này, cuối cùng nàng vẫn quyết định không nói ra.

Ôn Hoài Du đi theo sau nàng, khoanh tay tựa vào hiên nhà, nhìn bộ dáng của đối phương, ghét bỏ nói: "Không trói như vậy thì nó đã sớm chuồn đi tìm muội rồi.”

Không biết trong phòng trúc của Kỳ Niệm Nhất đã xảy ra chuyện gì, trong phòng dày đặc kiếm khí, chủ nhân của kiếm khí này hiển nhiên đang cố gắng khống chế những kiếm khí này để không cho nó chạy loạn làm loạn cách bài trí trong phòng của Kỳ Niệm Nhất.

“Xem ra là, đánh thắng rồi?”

Sở Tư Niên đang cố gắng khống chế kiếm khí:...

Tóc trên trán y rũ xuống, lắc lư theo động tác lắc đầu của y.

Kỳ Niệm Nhất hiểu ngay, đánh thắng, nhưng không phải dựa vào bản lĩnh của mình để thắng.

Giọng của Sở Tư Niên hơi thấp: “Đánh không lại, phải dựa vào linh khí để trói lại.”

Nam nhân bị trói trên ghế bi thương lắc đầu: "Niệm Niệm, sao khuỷu tay muội lại chĩa ra ngoài thế hả, huynh đã bị đại sư huynh của muội trói thành như vậy rồi.”

Hắn bi thương xong, lập tức đổi sang một vẻ mặt khác, bày ra dáng vẻ như bà mẹ chồng ác độc muốn chia rẽ cặp tình nhân, nói với Sở Tư Niên: "Ngươi nghe lại xem ngươi nói gì vậy hả! Chẳng phải kiếm tu các ngươi càng chiến hàng hăng hay sao, cảnh giới hơn xa ngươi thì ngươi quyết bỏ qua không đánh? Cái này mà cũng gọi là kiếm tu à?”

Sở Tư Niên lạnh nhạt lắc đầu: "Chờ đến lúc có thể thắng ngươi, sẽ đánh với ngươi sau.”

“Hóa Thần Cảnh còn thua Trúc Cơ Cảnh, cũng không biết đệ đang đắc ý cái gì." Ánh mắt Ôn Hoài Du nhìn nam nhân này như là đang nhìn cái chày gỗ.

Nam nhân bị trói trên ghế lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Kỳ Niệm Nhất: "Niệm Niệm, muội nói xem đại sư huynh có quá đáng không chứ, rõ ràng huynh là bị Tỏa Linh Hoàn của huynh ấy trói lại, chứ đâu phải là thua tên ngốc kia.”