Chương 19: Kiếm của Vân Dã

Editor: Đoái Nhiên

“Kiếm đều có linh.” Mỗi một thanh kiếm của Kỳ Niệm Nhất đều có bản tính khác nhau.

“Chỉ là muốn tu ra kiếm linh, thì cần phải có thời gian và cơ duyên.”

Thiên hạ có ngàn ngàn vạn vạn kiếm tu, nhưng lại không có một ai gặp qua bảo kiếm có được kiếm linh bao giờ.

Vị sư tôn thu Kỳ Niệm Nhất vào môn hạ nhưng mười bảy năm chưa từng lộ diện này, đối với Kỳ Niệm Nhất mà nói, là một ký hiệu hư ảo và mờ ảo.

Mấy năm nay y chỉ làm được hai việc.

Thứ nhất, là sửa tên cho Kỳ Niệm Nhất. Tên của tiểu đế cơ ngày trước của Dục Triều chỉ có độc một chữ “Niệm”, sau khi vào Thương Hoàn mới được Mặc Quân thêm cho một chữ “Nhất”, thành cái tên Kỳ Niệm Nhất bây giờ.

Thứ hai, là từ năm nàng mười hai tuổi trở đi, mỗi năm y đều tặng cho nàng một thanh kiếm.

Mới đầu, lúc cầm kiếm trên tay, Kỳ Niệm Nhất chỉ cảm thấy là sư tôn đã tặng cho nàng một thanh kiếm tốt, sau rồi trên mỗi một chuôi kiếm nàng đều tìm được một chữ cổ phiêu dật, là chữ "Dã".

Cách đánh dấu này là do đại sư đúc kiếm nổi tiếng nhất vào trăm năm trước, thần tượng Vân Dã lưu lại.

Vân Dã này, mỗi một thanh kiếm qua tay ông ấy, không hề có chút ngoại lệ đều được nạp vào Bách Binh Phổ, không có thanh nào không phải là danh kiếm đương thời, thanh nào cũng tương đối có linh tính.

Giang hồ đồn đãi, linh khí của thiên địa nơi đây không đủ để cung cấp cho vật chết không có sinh mệnh thành linh, cho nên kiếm không có kiếm linh.

Mà kiếm được Vân Dã rèn ra, đều cực kỳ có linh tính.

Nếu nói nơi đây còn có kiếm nào có cơ hội hình thành kiếm linh, có lẽ chỉ có kiếm mà Vân Dã đúc ra.

Bởi vậy, từ sau khi Vân Dã vũ hóa vào trăm năm về trước, tất cả kiếm mà lúc còn sống ông ấy đúc ra đều trở thành vật báu vô giá.

Nói ra cũng thật xấu hổ, vật báu vô giá ấy, Kỳ Niệm Nhất ước chừng có tận năm thanh.

Có lẽ qua mấy ngày nữa, sẽ có thanh thứ sáu.

“Ta nhớ là, tháng sau chính là sinh nhật mười tám tuổi của ngươi." Linh Hư Tử cười híp mắt nói, “Không biết lần này sư huynh lại chuẩn bị cho ngươi một thanh kiếm như thế nào.”

Kỳ Niệm Nhất thầm nghĩ, lần này, đúng thật là một thanh kiếm rất đặc thù.

Là thần kiếm trong lời đồn, nó có thể chặt đứt hết thảy những gì vô căn cứ, không tồn tại —— Phi Bạch.

Nhưng trong nguyên tác, nàng không lấy được thanh kiếm này, ngược lại nó trời xui đất khiến rơi vào tay Sở Tư Niên.

“Nói đến cái này.” Ôn Hoài Du đột nhiên lên tiếng cắt ngang, “Lần này, phương thức lấy kiếm có hơi khác một chút.”

“Muội phải tới Biển Vô Vọng.”



Do thám biển Vô Vọng, đây là nghi thức mà toàn bộ đệ tử Thiếu Niên Du ở các đại tông môn khắp đại lục khi sắp đột phá cảnh giới đều phải tiến hành.

Khi tu vi vượt qua Thiếu Niên Du, bước về phía Tiểu Trọng Sơn, đối với một tu sĩ trẻ tuổi mà nói, thời hạn bảo hộ người mới của bọn họ đã kết thúc.

Do thám biển Vô Vọng, chính là trận thí luyện đầu tiên khi đám thiếu niên tu sĩ mới ra đời này xuống núi.

Biển Vô Vọng trăm năm mở ra một lần, tính ra, đây là lần thứ ba nó mở ra.

Nhưng người đi qua biển Vô Vọng, không có ai không trưởng thành thành lực lượng trung kiên đối kháng Thâm Uyên.

Nếu may mắn tu vi vừa vặn thích hợp, thì có thể nhân việc thí luyện này, vượt qua ngưỡng cửa vô cùng gian nan từ Thiếu Niên Du tới Tiểu Trọng Sơn.

Thậm chí có một số môn phái còn coi thí luyện do thám biển Vô Vọng thành tiêu chuẩn đánh giá tư cách xuất sư của đệ tử.

Có chút giống như là thi đại học ở Tu Tiên giới.

Thiếu Niên Du, hăng hái, hào hùng vượt Cửu Châu.

Đương nhiên là phải đi xa, mới có thể xưng là Thiếu Niên Du.