Chương 2: Thử xe của anh (1)

Hắn cúi đầu liếc nhìn điện thoại di động, vừa trả lời tin nhắn vừa đi về phía lối vào chính lát gạch xanh, trời đã xế chiều, hắn vẫn không biết nên đi đâu cả buổi tối.

Vì vé máy bay chiều mai, hắn không muốn ở lại khách sạn trong 20 giờ tới.

Sau bữa tối đơn giản, khi ấy trở về, Hồ Hạo Hiên vẫn chưa trả phòng, đang ngồi trong đại sảnh với chiếc máy tính trên đùi.

Lý Thương cũng lười liếc mắt nhìn anh ta, liền trở về phòng tắm rửa, xịt chút nước hoa rồi đi xuống lầu.

Hắn là người nơi khác đến, bằng tiếng địa phương, gọi một người phục vụ để giúp hắn gọi một chiếc xe để đi đến quán bar lớn nhất ở đây.

Người phục chỉ tay về phía cửa,”Quán bar lớn nhất là Jinbei Wine, vừa mới cũng có vị khách muốn tới đó,ở nơi cửa, hẳn là còn chưa đi xa.”

Lý Thương không thích cùng người xa lạ đi quán bar, hắn cười cười, cảm ơn người phục vụ và vội vã đi thẳng ra cửa kính xoay.

Lạ thay, anh nhận ra người đàn ông đang đứng trước cửa.

“Là anh?” - Người buổi chiều đứng ở phía dưới nghe ngóng anh cùng với Hồ Hạo Hiên.

Trì Dã bị hắn nhận ra có phần bất ngờ, hơi nhướng mày, “Ừ.”

“Anh đi đến bar Jinbei à?” Lý Thương hỏi.

Trì Dã cười khẽ, “Sao cậu biết?”

Lý Thương duỗi tay chỉ về phía trong khách sạn, “Người phục vụ nói ở cửa có một anh chàng đẹp trai cũng cần đi đến đó, bảo tôi chạy nhanh đuổi theo ra xem.”

Trì Dã cười, dưới màn đêm, đôi mắt đen và sáng, nụ cười trên khóe môi khiến giá trị sức hấp dẫn của anh ta tăng lên hai điểm.

Lý Thương ở trong lòng lại buông tiếng thở dài đáng tiếc.

Người phục vụ lái xe đi tới, đưa chìa khóa cho Trì Dã. Trì Dã hướng Lý Thương hơi nâng cằm, “Lên xe”.

Lý Thương ngẩng đầu liếc nhìn Trì Dã, người đàn ông này không giống người địa phương.

Người dân ở đây thường có vóc dáng thấp bé, còn Trì Dã thì lại rất cao, hơn nữa bờ vai và thân hình còn rộng, giống như người phương Bắc.

Lý Thương mở cửa ghế sau lên xe, trong xe có rất nhiều chỗ trống.

Hắn dùng mông đè xuống ghế sau, khóe miệng nhếch lên, cố ý thử hắn, “Xe của anh ‘vận động’ rất thích hợp”.

Trì Dã đem xe khởi động, trên mặt không quá lớn cảm xúc, liếc nhìn mắt kính chiếu hậu, mặt mày ý cười sâu xa, “Không chấn quá, ngươi muốn thử một chút sao?”

Lý Thương: “……”

Ngay từ đầu hắn còn không xác định xu hướng tìиɧ ɖu͙© của người kia, nhưng hiện tại hắn chắc chắn 100% rồi.

Tới bar Jinbei, Trì Dã đem chìa khóa xe ném cho nhân viên phục vụ, nghiêng đầu hỏi Lý Thương, “Buổi tối mấy giờ cậu về?”

Lý Thương nhướng mày nhìn anh ta, “Xem tình huống.”

Lời ẩn ý chính là, nếu buổi tối gặp được người thích, khả năng liền không cần đi trở về.

Trì Dã nghe ra hắn ý tứ, hơi hơi mỉm cười, bước vào mà không nói gì.

Tại quầy bar, Lý Thương gọi một ly rượu cho Trì Dã, theo sau chính mình tìm cái ghế ngồi xuống, vừa uống vừa nghịch điện thoại, uống đến ly thứ năm, hắn cởi hai cúc áo và đi vào sàn nhảy để ẩn mình.

Trì Dã từ toilet sau khi trở về, một vài người bạn đang nhìn chằm chằm sàn nhảy xem cái gì không ngừng.

“Có chuyện gì vậy?” Anh ngồi xuống nhấp một ngụm rượu.

Tống Vũ chỉ vào một người đàn ông trên sàn nhảy với áo sơmi mở rộng ra, lộ ra cơ bụng gợi cảm nói, “Thằng này sắp nói với cả quán bar rằng nó muốn bị đẩy xuống đất làʍ t̠ìиɦ”