Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Lý Thương dựa vào lan can, trong tay cầm lon cà phê, vừa uống vừa thong thả trả lời tin nhắn WeChat.

Hắn thân hình mảnh khảnh, tay áo sơ mi trắng được nhẹ nhàng xắn lên lộ ra chiếc đồng hồ nơi cổ tay, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn, lon cà phê trên tay đung đưa, thỉnh thoảng hắn sẽ nhấp một ngụm, khí chất cao quý, phong thái nho nhã.

Hồ Hạo Hiên từ một bên hỏi : “Cậu có sao không?”

Lý Thương nhập vào hộp thoại trả lời : [ Chúng tôi chia tay nhau sau khi đánh chuông với tên ngốc đó ]

Hắn cất điện thoại, ném cà phê trong tay vào thùng rác bên cạnh, quay đầu nhìn Hồ Hạo Hiên, “Được”

Hồ Hạo Hiên lại hỏi, “Cậu trước hay là tôi trước?”

Lý Thương đi vòng quanh chiếc chuông đi tới trước mặt hắn “Anh trước đi.”

Hắn bịt tai đứng sang một bên, hỏi vị hòa thượng đứng bên cạnh : “Các ngươi bên này chia tay giống nhau là đánh vài hồi chuông?”

Hòa thượng bị hỏi đến sửng sốt, “…… Không có.”

Lý Thương thờ ơ hỏi tiếp , “Một nam một nữ chia tay tới đánh chuông, hay hai người đàn ông chia tay nhau tới để đánh chuông?”

Hòa thượng: “……”

Hồ Hạo Hiên rung chuông một tiếng “Đồng”, tiếng chuông vang vọng khắp chùa Hán Minh, Lý Thương thậm chí còn nghe thấy tiếng vọng từ xa

“Tới phiên ngươi.” Hồ Hạo Hiên đi tới, có lẽ vừa mới bị chấn động đầu, anh ta đang cau mày ấn huyệt khi đi tới.

Lý Thương bước tới, một tay nắm lấy sợi dây phía trên chuông, dẫn chuông gõ nhẹ vào thân chuông.

Hồ Hạo Hiên nhíu mày hỏi, “Ý cậu là gì?”

“Gõ chuông” Lý Thương buông lỏng tay, đi tới, “Tới phiên anh.”

Hồ Hạo Hiên nhìn hắn với ánh mắt có chút không hài lòng, “Là cậu nói chia tay muốn tới gõ chuông.”

“Ừ.” Lý Thương vẻ mặt không thể giải thích được, “Tôi mới vừa gõ không đúng?”

Hồ Hạo Hiên cứng lại, bước tới, nắm lấy chiếc chuông và đánh mạnh, tiếng chuông rung lên.

Lý Thương bịt tai nói với vị hòa thượng bên cạnh, “Phiền ngươi hãy cho một vài lời khuyên đối với những cặp đôi đến chia tay sau này. Chỉ cần rung chuông một lần, gõ nhiều đau tai”

Hòa thượng: “……”

Hồ Hạo Hiên gõ xong bước đến bên Lý Thương ,“Chúng ta hiện tại chính thức chia tay, cậu còn điều gì muốn nói không ?”

“Có.” Lý Thương kéo kéo lỗ tai, đứng thẳng người, nhìn người trước mặt, khóe môi nhếch lên một một đường vòng cung, “Anh à, công việc của anh thật tệ, khi nào có thời gian thì luyện tập nhiều hơn.”

Hồ Hạo Hiên sắc mặt trở khó coi, “Tôi thực sự không thể cùng cậu tham gia Rainbow Run, bởi công ty tôi ….”

Lý Thương ngắt lời hắn, “Kỳ thực tôi gạt anh, là bởi vì anh làm việc quá tệ, tôi chịu không nổi”. Hắn liếc mắt nhìn hòa thượng bên cạnh, xấu hổ hỏi:” Ông đã từng gặp hay không việc chia tay bởi vì….cuộc sống tìиɧ ɖu͙© bất hòa?”

Hòa thượng: “……”

Hồ Hạo Hiên tức giận đến mức nói không nên lời.

Không khí trên này căng thẳng như vậy nhưng bên dưới lại có tiếng cười trầm thấp.

Lý Thương thuận thế quay đầu, muốn nhìn một chút xem tiểu tử nào có tàn nhẫn chế giễu như vậy.

Người đàn ông đứng ở phía dưới ngẩn mặt lên, lộ ra khuôn mặt vô cùng cứng rắn, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng.

Anh ta giơ tay với Lý Thương, trong con ngươi đen láy hiện lên một chút ý cười, “Xin lỗi, các anh tiếp tục.”

Hồ Hạo Hiên sắc mặt lạnh lùng trừng hắn một cái, lại nhìn về phía Lý Thương, “Nói xong rồi, ta đi đây.”

Lý Thương lại kéo anh ta

“Còn gì nữa?” Hồ Hạo Hiên xoay người.

“Quà chia tay ở quầy lễ tân, nhớ hỏi cô ấy.” Lý Thương cười vô hại nhìn anh, “Hy vọng anh sau này có thể nghĩ đến tôi trong mọi cuộc vui làʍ t̠ìиɦ”

Hòa thượng: “……”

Phía dưới lại truyền đến một tiếng cười nhẹ.

Hồ Hạo Hiên lớn giọng hét một tiếng, “Mẹ nó, anh không thể đi khác chỗ khác sao?!”

Phía dưới vang lên giọng nói khàn khàn, mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Không thể.”

Hồ Hạo Hiên tức muốn hộc máu, mặt đỏ bừng.

Lý Thương vỗ vỗ vai hắn, “Ngôi chùa này không phải do nhà anh mở, anh còn muốn quản xem người khác đứng chỗ nào sao ?”

Nói xong, hắn cũng không nhìn sắc mặt biến sắc của Hồ Hạo Hiên nữa, bước xuống bậc thềm.

Chết tiệt, hắn nghĩ thầm, về sau hắn sẽ không bao giờ bước chân vào bất cứ ngôi chùa nào nữa, chia tay còn phải đi thật xa chạy đến đây, mệt chết.

Vừa nhấc đầu nhìn lên, hắn thấy người đàn ông bên dưới vẫn đứng đấy, dựa lưng vào tường, tư thế chùng xuống với điếu thuốc trên tay.

Lý Thương nheo mắt.

Hắn thực thích đàn ông hút thuốc.

Theo hắn, khía cạnh quyến rũ nhất của một người đàn ông không phải là khoe cơ bụng tám múi, cũng không phải một cử chỉ nhỏ như kéo cà vạt, xắn tay áo mà là hút thuốc.

Hai ngón tay mảnh khảnh nhéo điếu thuốc, khi đưa lên môi, anh khẽ mím chặt môi, đồng thời thở ra một hơi dài.

Hơi thở đó. Nó giống như một khoảnh khắc nhất định.

Mọi động tác của người đàn ông hút thuốc trước mặt đều dựa vào sự hưng phấn của anh ta, Lý Thương trong lòng nhẹ nhàng lắc đầu.

Đáng tiếc là từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ hẹn người khác đến thăm chùa lần nào nữa.